5 GIỜ 25 PHÚT - Trang 152

- Nhưng buồn bã ích gì kia chứ? - Emily nói - Tôi hy vọng tin đó

không làm chị khó chịu lắm, bởi trong gia đình nhà chủ chị phục vụ có kẻ
giết người?

- Tất nhiên là tôi thấy khó chịu, nhưng tôi đặt phận sự lên trên hết.

- Chị nghĩ như thế rất đáng quý! Bà Gardner hẳn rất hài lòng thấy chị

là người bà có thể tin cậy được.

Câu nói phỉnh nịnh kia đã khiến chị y tá Davis tuôn ra một tràng tâm

sự, về những thứ chị ta không hài lòng trong cái nhà này. Emily chăm chú
lắng nghe, thậm chí còn khích thêm để chị y tá nói nhiều hơn nữa về hai
ông bà Gardner.

- Tôi hoàn toàn chưa biết ông chồng của bà Gardner - Emily nói - Tôi

chưa gặp ông ấy lần nào. Hình như ông ấy không đi ra ngoài nhà bao giờ,
phải không, thưa chị Davis?

- Đúng thế. Tội nghiệp ông Gardner!

- Cụ thể là ông ấy bị bệnh gì, thưa chị?

Chị y tá lập tức kể tỉ mỉ theo cách kể của một người làm chuyên môn

ngành y.

- Nghĩa là nếu có điều kiện điều trị, ông ấy có thể khỏi?

- Vâng. Nhưng hiện nay ông ấy rất yếu.

- Tuy vậy vẫn còn hy vọng chứ gì?

Emily đã ghi trong sổ tay bằng chứng ngoại phạm của bà Gardner,

nhưng vẫn thử hỏi thăm dò thêm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.