69 - Trang 84

“Chỉ là giả vờ thôi người anh em.” “Là giả vờ à?”
“Ừ.”
“Cái kiểu giả vờ gì thế hả. Cậu không thấy xấu hổ à? Che đã nói những

gì?”

“Thoải mái chút đi mày.”
“Ken này, vậy còn đại nhạc hội thì sao?”
“Chúng ta vẫn tiến hành.”
“Cậu đã viết xong kịch bản chưa?” “Gần xong rồi.”
“Nhanh lên và gửi cho tớ. Chúng ta sẽ cùng tìm những vật dụng cần thiết

– ít nhất là bất cứ thứ gì mình có thể tìm ở đây.”

“Vật dụng gì chứ? Là giày công nhân hả? Mình không nghĩ rằng chúng

ta cần thứ vớ vẩn đó đâu.”

Vì bị quản thúc nên Adama không thể chịu đựng được những lời đùa cợt

như thế này, hắn gác mạnh điện thoại xuống, và tôi liền gọi lại xin lỗi cậu
ấy.

“Ê, xin lỗi nhé, đừng giận như thế mà người anh em. Tớ sẽ nhanh chóng

hoàn thành và gửi qua thư cho cậu, tớ hứa mà. Nghe nè, tớ đang nghĩ đến
màn khai mạc đại hội, ý của tớ là cậu còn nhớ cô gái mà chúng ta đã gặp ở
quán Boulevard không? Mie Nagayama ở trường Junwa đấy, chúng ta sẽ
cho cô ấy mặc chiếc áo mỏng manh, một tay cầm nến, cùng nhạc nền là bản
Giao hưởng số 3 của Bach

[81]

, tay kia cô ấy sẽ cầm cái rìu, trên sân khấu sẽ

là tấm bảng lớn có hình các thầy cô của trường Bắc và Tổng thống Lyndon
Johnson

[82]

. Nàng ta sẽ cầm rìu bổ vào tấm hình đó. Nghe tuyệt đấy chứ

phải không?”

Điều này có thể làm cho tâm trạng Adama bớt căng thẳng. Đại nhạc hội

là điều duy nhất có thể lên dây tinh thần cho hắn. Tôi hiểu cảm xúc của
Adama. Bây giờ vụ phong tỏa trường học đã là quá khứ, chúng tôi đang
mong ngóng buổi đại nhạc hội sắp tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.