69 - Trang 113

13

LED ZEPPELIN

K

hi đi qua khu phố Tây, tim bạn sẽ đập nhanh hơn và bạn sẽ thấy rằng

đây là một nơi không thể bỏ qua. Quán Bông hồng đen nằm bên kia của
công viên, là nơi nổi tiếng vì dân đồng tính thường dập dìu xuất hiện mỗi
đêm. Trước cửa quán bar là tấm màn nhung đen, bên trong là những buổi
tối dài vô cùng tận. Đôi khi những người thủy thủ trở về trong những giờ
phép, bạn có thể nghe được những cuộc trò chuyện thâu đêm suốt sáng.

Tôi dẫn Adama đi cửa sau, người chủ quán đang ở trần, ngồi trong nhà

bếp chơi xúc xắc với anh hầu bàn đang thắt lủng lẳng cái nơ bướm.

Khi thấy họ đi ngang qua phòng, tôi lên tiếng: “Xin lỗi, chúng tôi trong

ban nhạc.”

“Các cậu là học sinh trường Bắc phải không?” Tay chủ quán ngẩng đầu

lên, trên vai lão có xăm hình một đóa anh đào đen đơn độc.

“Vâng.” Tôi đáp. Adama nhăn mặt. Hắn cảm thấy không thoải mái ở

những nơi như thế này. “Ông thầy Sasayama còn dạy ở đó không?”

Sasayama hiện giờ là huấn luyện viên thể dục, từng làm cảnh sát chìm

trong suốt thời kỳ chiến tranh. Năm nay lão đã “ngũ thập tri thiên mệnh” và
vơi đi nhiều cái hung hăng tuổi trẻ. Khi còn trai tráng, lão khét tiếng trong
việc dùng kiếm gỗ đánh nứt đầu học sinh. Cha tôi luôn nói rằng, vì tình
trạng hỗn loạn và thiếu nhân lực sau chiến tranh nên nhiều thằng cha vớ
vẩn mới trở thành giáo viên. Sasayama là điển hình trong số đó.

Khi tôi gật đầu, lão chủ nói trước khi gieo xúc xắc “Lão ấy giờ ra sao?

Cho tôi gửi lời hỏi thăm nhé.”; “Hãi hùng quá!”, tôi lẩm bẩm và nhìn cái
hình xăm chưa hoàn chỉnh. Xăm mà không chịu tô màu cho hết. Lão này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.