69 - Trang 133

“Không, là kịch của Shakespeare, và không thể trình diễn nếu không có

gà.”

Người chủ trại này không biết Shakespeare là ai cả. Nơi góc tối phía cuối

nhà kho, có khoảng hai mươi con gà bơ phờ nằm chụm lại với nhau, gục
đầu mệt mỏi. Người đàn ông chụp lấy và bỏ chúng vào bao tải đựng thức
ăn, cứ hai con vào một bao. Chúng chống cự, đập cánh vài lần rồi bỏ cuộc
nằm ủ rũ.

“Thoải mái đi mấy chú gà.” Adama nói. “Chúng bị bệnh đấy.” Ông chủ

trại gà nói. “Bệnh à?”

“Ừ, cậu không thấy mắt chúng lờ đờ à?” “Không phải là bệnh dịch chứ?”

Tôi hỏi.

Người đàn ông cười lớn, “Đừng lo về chuyện đó, sau vở kịch, cậu có thể

vặt cổ và ăn thịt chúng nếu cậu muốn. Chẳng có chuyện gì xảy ra đâu. Cái
mà tôi nói bệnh đấy là… nếu là người, có thể ví chúng đang mắc bệnh tâm
thần vậy.”

Ông giải thích luôn có vài con gà tự nhiên trở nên mệt mỏi và không ăn

uống gì.

Tôi và Adama đứng đợi xe bus khi mặt trời đã chìm xuống chân trời, kéo

chiếc bóng chúng tôi trải dài trên đường. Những con gà cứ lục cục và sột
soạt liên hồi trong bốn cái túi mà chúng tôi mang theo.

“Adama này, tớ đã nói là càng rẻ càng tốt nhưng thử nhìn mấy con gà

này xem. Chúng sắp chết hết rồi nè.”

Phải mang theo những con gà bị thần kinh bên mình, chúng tôi cảm thấy

một chút sợ hãi. Không chỉ những con vật như gà, chó lợn mà ngay cả việc
đi chung với người điên điên cũng làm ta mất tinh thần.

“Chỉ vì tớ nghe lời cậu đấy. Cậu không muốn chi phí nhiều bởi đã lỡ hứa

với Matsui là dẫn nàng ấy đi ăn bít tết sau đại hội mà đúng không?”

“Hừ, ai bảo với cậu như thế?” “Sato chứ còn ai.”
“Đúng, Sato nói đúng, tớ dự định mời cậu và Sato cùng đi.”
“Láo toét. Cậu định dùng tiền vé để đi ăn tối riêng với Matsui mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.