7 NGÀY ÂN ÁI - Trang 1918

Đêm khuya, lưu luyến và triền miên.

Sau cơn ân ái, trong không khí còn tràn ngập sự nồng nàn.

"Thiên Kình."

Úc Noãn Tâm lưu luyến mà nằm trong lòng Hoắc Thiên Kình, cáiđầu nho
nhỏ dán vào lồng ngực hắn, bên tai là tiếng tim đập vững vàng làm
rungđộng màng nhĩ nàng.

"Hả?"

Hắn lên tiếng, bàn tay ấm nóng lại quyến luyến mà vuốt ve dathịt bóng
loáng như nước của nàng. Sự yểu điệu yêu kiều của nàng cùng sự rắn
chắctráng kiện của hắn hợp làm một, bổ sung cho nhau.

Úc Noãn Tâm vùi mặt vào cổ hắn, nhẹ nhàng nói: "Khôngcó gì, em chỉ sợ
là mình nằm mơ."

"Cô bé ngốc!" Hoắc Thiên Kình đau lòng mà ôm chặtlấy nàng. "Anh xin
lỗi."

"Thiên Kình."

Úc Noãn Tâm ngửa đầu, chủ động dùng môi vẽ lên những đườngnét trên
khuôn mặt hắn, dịu dàng nói:"Đừng nói xin lỗi, em phải cảm tạ ôngtrời vì
đã cho anh bình an quay về, chỉ cần anh trở lại là tốt rồi."

Đôi môi nóng cháy của hắn lại hôn nàng thật sâu, nỗi tươngtư trong ba năm
lại hóa thành tình ý nồng nàn.

"Vì sao không hỏi nguyên nhân anh mất tích?"

Một lúc sau, Hoắc Thiên Kình mới lưu luyến mà buông nàng ra,trán chạm
vào trán nàng, đôi môi lại phủ lên hai má nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.