Lời nói ngoài miệng đối với con người có ảnh hưởng rất là nghiêm trọng,
có nhiều lúc, thậm chí có thể làm lỡ tiền đồ của một người.
Duẫn Trình chính là một ví dụ tốt.
Sau lại nghe Âu Dương phân tích, đại khái là do Duẫn Trình trời sinh
đoan chính như thế, thân thể lại có vẻ yếu đuổi, võ công lại vừa vặn đi theo
con đường nhẹ nhàng linh hoạt, để bày ra khí khái nam tử của bản thân, tự
nhiên phải nghĩ một biện pháp nào đó. Tỷ như mang một cái mặt nạ tương
đối kinh khủng, hoặc là miệng đầy lời thô tục, hoặc là tay cầm quyển sách,
đi lừa gạt tiểu cô nương trên giang hồ.
Cái cuối cùng hình như có ám chỉ gì đó, ta không muốn ngẫm nghĩ,
nhưng Trầm Phiên nghe xong lập tức nổi trận lôi đình, đưa hắn đuổi tới trù
phòng, hai người dùng chổi đối chiến đến mấy trăm hiệp, cuối cùng bị đại
ca song song tha ra ngoài cho chó ăn, cái này nói sau, tạm thời không đề
cập tới.
Bất quá trong lúc đó, ta có thể nghĩ đến, chỉ là đứng dậy, nỗ lực bày ra
một dáng cười, song song liều mạng nỗ lực xóa đi mồ hôi lạnh sau lưng
mình.
"Hiểu lầm, hiểu lầm. . . . . . Thực sự là hiểu lầm."
Nói, ta từ bên hông lấy ra một khối ngọc bội ném cho hắn.
"Lúc trước là hiểu lầm mà thực ra. . . . . . đây chính xác là Trầm gia, cái
này là tín vật của mấy huynh đệ Trầm gia ta, ngươi xem xem."
Hắn giơ tay tiếp được ngọc bội, cầm ở trong tay tỉ mỉ nhìn một lúc lâu,
ngẩng đầu nhìn ta thì nhãn thần có thêm vài phần khinh bỉ.
"Ma giáo hôm nay cũng thật là dụng công, vì gạt một mình ta, mà ngay
cả cái này cũng phỏng theo làm giả. . . . . ."