Ta khóc không ra nước mắt.
[35]
Thẳng đến chạng vạng, hai người kia cãi nhau mệt mỏi, đều tự nghênh
ngang đi mất, mà dưới sự tận tình khuyên bảo giáo dục nhiều lần của ta,
Duẫn Trình cuối cùng cũng tiếp nhận được hiện thực rằng tất cả những việc
này đều chỉ là hiểu lầm. Nhưng nhãn thần hắn nhìn ta lúc gặm màn thầu,
chính là có chút đề phòng, điều này khiến ta rất là thương cảm.
Hắn mặc dù đã báo tên họ với ta, nhưng môn phái võ công không hề đề
cập đến, ta bên này nhưng đã đem hết toàn bộ già trẻ lớn bé nhà mình nói
hết một lần. Ta nhìn ra được, hắn vẫn không quá tín nhiệm ta.
Đại khái chỉ có thể chờ ngày mai Trầm Phiên hoặc Âu Dương ai đó trong
số hai người bọn họ tới, để hắn nhận thức khuôn mặt, mới có thể khiến hắn
báo ra gia môn rồi.
Ta một bên nghĩ thế, một bên ôm lấy rơm rạ -- chuyện lần trước suýt nữa
bị chôn sống đối với Duẫn Trình tạo thành tổn thương lớn, hắn lập tức lui
ba bước: "Làm gì?"
"Sắc trời không còn sớm nữa, vết thương ngươi còn chưa ổn, sớm đi ngủ
đi. Ngày mai ta đem lão Tam hoặc Âu Dương đến cho ngươi gặp mặt."
Ta nỗ lực khiến ngữ khí của mình nghe có vẻ hòa ái dễ gần.
Hắn nhìn ta, đột nhiên đoạt lấy rơm rạ, sau đó giơ tay lên, rơm rạ như
thiên nữ tán hoa lả tả bay xuống, trong nháy mắt đã chiếm hết toàn bộ chỗ
dễ chịu nhất an toàn nhất trong chuồng.
"Nếu ngươi thực sự là người trong chính đạo. . . . . ." Hắn nói hai chữ
"Chính đạo" thì, khóe miệng có chút cười nhạt, "Tối nay ta ngủ bên này,
ngươi qua đó ngủ!"