7 NGÀY TRÊN SA MẠC - Trang 87

Bữa Tiệc Đêm Cuối Năm

A

nh phải tống con chó này đi.

Viễn thở dài, cái nắm tròn xoe chạy đi chạy lại trước mặt anh trở nên

nhòe nhoẹt. Màu trắng toát như tuyết đã biến thành những quầng xanh, đỏ,
vàng. Những đốm màu sắc mờ ảo có vẻ đang tiến sát lại gần anh. Viễn hầu
như không còn nhìn thấy gì, song bàn tay lạnh buốt cảm thấy một luồng hơi
nóng ẩm ướt. Anh lắc mạnh đầu, đôi mắt nâu tròn xoe buồn bã đang ở phía
trước. Nó rón rén đặt bàn chân cũng đã lạnh toát lên tay Viễn. Anh lặng lẽ
cúi xuống, cọ một bên má vào tai con chó. Con Vích không ngần ngại đáp
trả lại bằng sự âu yếm cố hữu của loài chó. Mùi hôi quen thuộc phả qua
khứu giác đã tê liệt làm Viễn thấy cay đắng.

Đã ba ngày nay dạ dày anh rỗng không, đương nhiên con Vích cũng

thế, chỉ kém anh một ngày, vì anh đã để dành lại nửa cái bánh mì cuối cùng
cho nó. Qua một ngày đêm, mẩu bánh mì đông cứng dưới nhiệt độ 100C.
Viễn ngâm bánh vào nước nóng. Loài chó không ăn dè, hoặc giả nó biết đó
là miếng ăn cuối cùng song không kìm nén được bản năng truyền kiếp.
Chiếc đĩa đựng mẩu bánh mì ngâm nước chỉ sau hai phút đã sạch sẽ không
tì vết. Nó ngước mắt lên nhìn anh dò hỏi, giống hệt thế này. Không, không
phải như thế này. Viễn kinh hoàng khi bắt gặp đôi mắt con Vích. Vòng tròn
màu nâu mở lớn như không phải đôi mắt chó. Nó hiểu tất cả, nó đang
thương hại anh. Viễn quay đi lảng tránh ánh nhìn của nó. Khắp người anh
run rẩy, vì đói, vì lạnh, và vì nhục nhã.

Anh gặp con Vích rất tình cờ. Một ngày áp Tết, Viễn đang trên đường

về nhà trên chiếc xe đạp cũng rệu rã như người chủ của nó. Song bụng anh
rất vui. Trong túi áo ngực của Viễn có một xấp tiền mỏng gấp làm đôi. Đó
là tiền thù lao dạy học cho một đứa trẻ lớp năm và tiền công khuân vác dọn
dẹp cho một gia đình chuyển nhà mới, cộng thêm món nợ nho nhỏ tưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.