9 GIẤC MỘNG XUÂN CỦA NỮ HÁI HOA TẶC - Trang 42

Nhưng, nếu mặc cho nàng cái kia, thì nhắm mắt là không thể nào giải quyết
được.

Thấy hắn do dự, Đường Hoan cắn cắn môi, nhỏ giọng khóc: “Quên đi thí
chủ,ngươi đi đi, coi như chưa từng gặp ta. Mới vừa rồi ta bị ác nhân …
khinhục, cho dù tên độc ác đó không đạt được mục đích, ta cũng, ta
cũngkhông còn mặt mũi nào sống tiếp, vốn nên tự sát để kết thúc, ham sống
đã là không đúng, đã thế lại còn khiến cho thí chủ buồn rầu…”

Tống Mạch tâm loạn như ma: “Đừng nói như vậy, gặp nạn nơi núi hoang,
người vô tội mà.”

Đường Hoan thút tha thút thít đáp: “Nhưng mà ta…”

Tống Mạch bị nàng khóc khiến cho phiền lòng: “Thôi, nếu tiểu sư phụ lo bị
người bên ngoài biết, ta đây, ta…”

Đường Hoan vội vàng khẩn cầu nói: “Thí chủ giúp ta một lần đi, thí chủ
yêntâm, ta chắc chắn sẽ giữ kín miệng, tuyệt đối không tổn hại đến danh
dựcủa thí chủ…”

Tống Mạch cười khổ, hắn là một đại nam nhân ở trong núi đã lâu, còn cần
gìđể ý đến danh dự? Nhưng tiểu ni cô này, giờ khắc này, nàng không lo
lắng cho mình thế nhưng lại muốn giữ danh dự cho hắn, nàng không sợ hắn
sẽnổi lên ác ý sao? Nàng cứ vậy mà tin hắn sao?

Đúng rồi, rõràng giữa nàng với sư muội có khoảng cách, mới vừa rồi tỉnh
lại còn thấy hắn cứu nàng, đủ thấy nàng lương thiện thế nào. Nếu như thế,
chỉ cầnhắn không thẹn với lương tâm, không làm thất vọng niềm tin của
nàng đốivới hắn, thì giúp nàng có gì đâu?

Tra tấn này, chẳng qua là tại hắn suy nghĩ nhiều quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.