CÓ NUÔI ĐƯỢC KHÔNG
Một anh nọ, vợ có thai bảy tháng, đẻ một thằng cu. Anh ta sợ nuôi không được gặp ai cũng hỏi.
Gặp một người bạn cũ an ủi:
- Anh không phải lo lắng gì. Bà tôi sinh ra bố tôi cũng đẻ non hai tháng đấy.
Anh ta vội hỏi:
- Thật thế à? Vậy có nuôi được không?
KHÔNG PHẢI LÀ TA
Một anh chàng nọ có tật hay ngủ, mà đã ngủ là say như chết. Một lần, anh ta ngủ say, mấy
người bạn đùa nghịch gọt trọc đầu anh ta đi và khiêng bỏ lên chùa.
Tỉnh dậy, thấy mình ở chùa, đưa tay sờ thấy đầu trọc lóc, liền nghi ngờ không biết có phải là
mình hay là sư? Ngồi thứ ra một lúc, rồi đưa tay véo mạnh vào đùi, gào:
- Có phải là ta không?
Chả thấy tiếng ai đáp lại, anh ta nghĩ bụng: “Về nhà khắc biết, nếu đúng là ta thì chó nhà
không cắn”.
Anh về đến ngõ, đàn chó thi nhau sủa vì thấy anh chàng đầu trọc. Anh ta nói một mình:
- Thôi đúng rồi! Không phải là ta.
NHỚ TIẾNG BẬT BÔNG
Có một anh chàng nọ gảy đàn bầu rất tồi, nhưng cứ tự cho mình là hay. Một tối, anh ta đem ra
gảy thì chợt nghe thấy tiếng đàn bà con gái khóc tỉ tê nhà bên cạnh. Ở nhà hàng xóm này có một
chị goá chồng. Chồng chị ta chết đã đoạn tang rồi còn nhớ thương gì nữa mà phải khóc. Rồi anh ta
nghĩ: “Chẳng biết có phải là tiếng đàn của mình làm chị ta xúc động hay chăng?”
Nghĩ vậy, không gảy đàn nữa, quả nhiên chị ta cũng ngừng khóc. Anh ta nghiệm ra rằng: Cứ
mỗi lần đàn thì chị kia khóc, càng đàn càng khóc tợn. Anh ta thấp khỏi mừng thầm cho rằng chị
kia đã mê tiếng đàn của mình rồi.
Từ đấy, cứ đêm khuya thanh vắng, anh ta lại gảy đàn để quyến rũ chị kia. Một tối, gảy đàn
xong, cho là cá đã cắn câu liền ôm đàn sang sân gợi chuyện:
- Chẳng hay chị có nỗi niềm gì mà cứ mỗi lần tôi gảy đàn là chị lại khóc làm vậy. Nếu tiếng đàn
của tôi làm chị buồn thì từ nay tôi sẽ không gảy nữa.
Chị kia liền trả lời:
- Vâng, quả có như thế. Cứ mỗi lần nghe tiếng đàn của anh thì em lại nhớ nhà em lúc còn sống.
Như mở cờ trong bụng, anh ta vội hỏi: