Đến tháng 4, Zahavi đã được một đồng nghiệp là Jonathan
Barnett giới thiệu với Trevor Birch trong một bữa trưa tại Les
Ambassadeurs, một nhà hàng sang trọng ở Mayfair. Bề ngoài, lý do
của buổi gặp gỡ là để thảo luận các thương vụ chuyển nhượng cầu thủ
nhưng câu chuyện nhanh chóng chuyển sang khả năng rao bán câu
lạc bộ Chelsea. Thế là Zahavi đã có điều kiện để thu xếp cho
Abramovich liên hệ với Bates nếu và khi nhà tỷ phú người Nga này
quyết định thâu tóm Chelsea.
Trong thời gian thu xếp để trả các khoản nợ đáo hạn, Bates cân
nhắc một số lựa chọn. Giải pháp dễ dàng nhất cho các vấn đề tài
chính của ông là đưa lên sàn giao dịch chứng khoán. Về cơ bản, đây
là cách vay khoản tiền bán vé của các mùa giải tới. Câu lạc bộ
Newcastle United đã thu được 55 triệu bảng nhờ cách này và một số
các câu lạc bộ khác ở Giải Ngoại Hạng cũng thực hiện điều tương tự
để trả nợ, mua cầu thủ và sửa chữa sân vận động. Stephen Schechter,
Chủ tịch ngân hàng đầu tư Schechter&Co, tư vấn cho Bates rằng
bằng cách thế chấp doanh thu vé của các mùa giải trong 25 năm
tới của Chelsea, Bates có thể thu được 120 triệu bảng, đủ để trả hết
nợ cho Câu lạc bộ và vẫn còn 26 triệu bảng dự trữ. Mặt tiêu cực của
biện pháp này là chi phí rất tốn kém. Một lựa chọn khác mà
Schechter nêu ra với Bates là bán Chelsea cho quỹ hưu trí Mỹ
CalPers, doanh nghiệp từ lâu đã bày tỏ sự quan tâm đến việc đầu tư
vào câu lạc bộ này. Tuy nhiên, CalPers đã nói rõ rằng Bates sẽ phải
ra đi nếu họ tiếp quản Câu lạc bộ, trong khi thời điểm đó Bates
hoàn toàn chưa có ý định nghỉ hưu.
Một vị cứu tinh khác là ông trùm bất động sản Paul Taylor, người
nhận được sự ủng hộ của David Mellor, một cựu bộ trưởng, thành viên
Đảng Bảo thủ Anh. Taylor đề nghị đầu tư 10 triệu bảng để mua 30
triệu cổ phiếu mới và cho Chelsea vay khoản tiền mà Sky Television
sẽ trả cho Câu lạc bộ theo thỏa thuận giữa Hiệp hội Bóng đá Anh và