dầu mới. Năm 2000, bốn mỏ dầu mới đi vào sản xuất, trong khi
ba mỏ khác đang được xây dựng. Nhờ đầu tư lớn cho công nghiệp lọc
dầu và cùng với các hoạt động đầu tư quy mô khác, Sibneft đã trở
thành nhà sản xuất dầu động cơ lớn thứ hai của Nga. Sibneft cũng
xây dựng một mạng lưới các trạm bơm xăng dầu ở Moscow và công
bố các kế hoạch xâm nhập thị trường St Petersburg. Ngay cả Eric
Kraus cũng rất ấn tượng với kết quả đó: “Tôi chưa bao giờ
khuyến nghị các nhà đầu tư bán Sibneft, và ngày nay nó đã trở
thành một công ty dầu lửa phát đạt, quản trị tốt và hoạt động ngày
càng tốt.”
Vận may tiếp tục đến với Abramovich khi anh tận dụng được cơ
hội một doanh nghiệp dầu lửa lớn được đem ra đấu giá. Thương vụ
kiếm bộn tiền tiếp theo là khi anh táo bạo mua lại hai nhà máy
luyện nhôm lớn. Điểm chung của hai thương vụ này là anh chỉ phải trả
cái giá rất thấp cho số cổ phiếu muốn nắm giữ. Với vụ Sibneft,
anh lợi dụng bối cảnh Tổng thống Yeltsin vô cùng cần tiền. Còn
trong trường hợp các nhà máy nhôm, anh được hưởng lợi do bên bán
bị yếu thế. Sau khi chính quyền Xô Viết sụp đổ, lĩnh vực nhôm
chính là nơi diễn ra những cuộc chiến tàn bạo nhất nhằm tranh
giành quyền kiểm soát các tài sản nhà nước cũ. Cho đến khi
Abramovich bước vào bàn đàm phán thì các cuộc chiến đó cơ bản đã
chấm dứt.
Cái gọi là “Cuộc chiến Kim loại” diễn ra hồi đầu thập kỷ 1990
được khơi mào khi các đối thủ cạnh tranh nhận ra tiềm năng kinh
doanh trong lĩnh vực nhôm và nickel, tương tự như việc Abramovich
nhận ra tiềm năng kinh doanh trong ngành dầu lửa. Giá nhôm
trong nước và quốc tế chênh lệch nhau đến mức mà các nhà buôn
tháo vát có thể kiếm lời tốt nếu biết tận dụng cơ hội thuận lợi
trong giai đoạn giao thoa giữa những quy định khắt khe thời kỳ cộng
sản và sự quản lý kinh tế theo nguyên lý của chủ nghĩa tư bản. Một