ÁC BÁ - Trang 12

Tiêu Lôi gật đầu nói:

- Em sẽ để nó tiếp tục đến trường, học ở trường tốt nhất, và là trường chính
quy. Ca, em biết anh đang băn khoăn điều gì, em thường không hứa hẹn
nhiều, nhưng chỉ một câu. Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ coi Cường Tử như
cháu ruột của mình. Ca, trước giờ anh vẫn xem nó như con của mình, đúng
không?”

Mạc Địch cười cười không nói thêm gì nữa. Lão lê từng bước từng bước
vào trong quán, mặt trời chiếu xuống kéo dài bóng lưng, lão phất phất tay ý
bảo Tiêu Lôi đi đi. Cường Tử khóc thảm thiết trong chiếc Murcielago. Lúc
cha nó mất nó cũng không khóc nhiều như thế này. Cha hắn đối xử tốt với
hắn có lẽ cũng không bằng lão đầu bếp một ngày đánh hắn mắng hắn. Con
ngườinhiều khi rất dễ hiểu, thật đó.

Tiêu Lôi ngồi vào trong xe, Cường Tử đang định chạy nhào ra bên ngoài,
Tiêu Lôi một tay giữ chặt Cường Tử lại, thuận tay tát cho Cường Tử một
bạt tai.

- Con muốn báo đáp sư phụ con thì đi cùng chú, mẹ kiếp- khóc khóc lóc lóc
nhìn xem có giống thằng đàn ông không? Con nghĩ con theo sự phụ con là
báo hiếu với sư phụ con sao? Con làm được gì giúp sư phụ con? Ngoài việc
xào rau quét nhà lau bàn ra con còn làm được cái gì? Đi theo ta, tương lai
kiếm được tiền, mua căn nhà to, mua con xe ngon, ngày ngày dẫn sư phụ
con đi khắp thế giới thăm quan. Để mọi người giương mắt lên nhìn lão Mạc
què có đồ đệ tốt”

Tiêu Lôi nhìn vào đôi mắt thẫn thờ của Cường Tử, đổi giọng nói:

- Chúa biết, bây giờ con không nỡ rời xa sư phụ con. Nhưng Cường à, thế
giới này rộng lớn hơn xo với tưởng tượng của con, nếu thế giới là miếng
bánh gato to, thì khu chợ này còn không bằng một hạt bơ trên miếng bánh
gato đó. Con mắt phải mở to, nhìn xa ra, không nhìn thấy mười năm sau,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.