ÁC BÁ - Trang 296

Trong nháy mắt tim Cường Tử thấy đau nhói một cái, hắn cười tự giễu cợt
mình. Đúng vậy, một cô giáo kiêu ngạo, cao quý như thế này có quan tâm
đến mình chẳng qua cũng chỉ là bởi vì nghĩa vụ. Nực cười là mình lại cho
rằng cô Chu thân thiết với mình hơn những học sinh khác, mẹ kiếp vô
nghĩa a!

Sắc mặt của Cường Tử lạnh xuống, nụ cười của hắn cũng lạnh theo.

- Em đỡ nhiều rồi, cảm ơn cô Chu đã quan tâm!

Giọng điệu của Cường Tử có sự thay đổi rất lớn, Chu Lâm Nhã nghe xong
trong lòng không khỏi tê tái. Sắc mặt cô nhợt đi, ánh mắt có sự bối rối. Cô
nhìn những học sinh xung quanh, đè nén cơn lửa nóng trong lòng xuống.

- Lâm Cường, em đi xem Bùi Nhược thi đấu phải không, vậy cùng đi nhé!

Chu Lâm Nhã gạt bỏ hết tâm trạng của mình, cười cười với Cường Tử.

Nhưng nụ cười này trong lòng Cường Tử chỉ trông có vẻ như làm cho có lệ,
khiến người ta rất khó chịu.

- Không phải, em đi lấy số cho cuộc thi đấu.

Cường Tử nói dối, lòng tự tôn nhỏ nhoi của hắn khiến hắn nói dối.

Sắc mặt của Chu Lâm Nhã lần nữa nhợt nhạt thêm, huyết sắc biến mất
trong nháy mắt, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Cường Từ, nàng xấu hổ sửa
sang lại mái tóc của mình.

- Đi đi, chúc em chạy đạt thành tích tốt.

- Gặp lại sau nhé, cô Chu!

Cường Tử nói một câu tạm biệt rồi đi, kèm theo chút kiêu ngạo, đó là sự
kiêu ngạo đòi được nợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.