ÁC BÁ - Trang 400

cố chấp, cố chấp như một nhành cỏ lau bên hồ, kệ cho gió đông tây nam
bắc, cuồng phong thét gào, dù bay theo gió thì vẫn cố chấp đứng thẳng,
không để bị bẻ gãy.

Từ nhỏ cô nàng sống trong sự cố chấp của mình, cũng có thể nói là sống
trong sự kiêu ngạo của mình, gia đình cô nàng cũng không có bối cảnh như
núi cao biển rộng cao không chạm được sâu không thể dò gì, chỉ là một hộ
gia đình dân chúng bình thường không thể bình thường hơn. Cha mẹ của cô
nàng không phải là học giả có tri thức uyên bác, cũng không phải là nghệ sĩ
có danh tiếng. Cha là công nhân, lương một tháng hơn hai nghìn đồng vừa
vặn đủ một gia đình dùng một tháng. Mẹ cô nàng là y tả, là loại người
thành thật, gia đình bệnh nhân kín đáo đưa cho bà phong bì mấy trăm đồng
bà cũng không dám nhận.

Chính trong một gia đình bình thường như vậy, Bùi Nhược tin rằng mình
dựa vào chấp nhất của mình, bằng vào cố gắng của mình có thể thoát khỏi
vòng lẩn quẩn cuộc sống của người bình thường. Cô nàng cố gắng chạy,
khi người khác đang đi hoặc dậm chân tại chỗ thì cô nàng đã cưỡi ngựa
chạy xa rồi. Về mặt học tập là như vậy, thi đấu thể dục cũng vậy, cô nàng
chưa bao giờ tụt lại phía sau người khác.

Cô nàng ngoan ngoãn từ hồi còn nhỏ, chưa từng nghịch lại bất kể ý kiến
nào của cha mẹ, cha mẹ của cô nàng cũng biết con gái của mình kiêu ngạo
ra sao, kiêu ngạo đến mức không còn một chút dấu hiệu nào.

Chu Lâm Nhã vả trên mặt nàng một bạt tai, là lần đầu tiên bị đánh trong
suốt cuộc đời mười bảy năm của cô này Cô nàng cảm thấy vô cùng tức
giận, một chút không cam lòng, một chút kinh ngạc, còn có chút rối bời,
nhưng cô nàng cố chấp không khóc ra. Giống như lần đầu tiên bố mẹ nàng
khuyên nàng không nên yêu sớm, cố gắng học tập thật tốt, cô nàng ngẩng
cao đầu nói con đường con lựa chọn, bản thân con sẽ tiếp tục bước tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.