Quả thật là vẹn cả đôi đường, là một biện pháp thật tốt!
Nghĩ đến đây, hắn thiếu chút nữa liền muốn đánh thức nữ nhi dậy, cùng
nàng thương lượng. Nhìn thấy Bạch Thanh khuôn mặt trắng bệch mệt
mỏi,vẫn còn lưu lại vài giọt lệ, nên ngượng ngùng im lặng.
Dù sao nàng cũng nói là không muốn gả, lại nhìn nàng thật sự không
muốn, trước cứ để yên vậy sau này nói cũng không sao.
#####
Bạch Thanh ngủ một giấc đến nửa ngày mới tỉnh lại, khi nàng tỉnh giấc
ngoài cửa sổ đã tối đen, trong phòng cũng đã đốt thêm đèn.
Hai tay đau ê ẩm, trên mặt đã khô nước mắt, hai mắt lại sưng to muốn
mở không nổi. Toàn thân đều cảm thấy khó chịu, không thoải mái, trong
lòng liền bực bội.
Nàng còn chưa kịp nổi giận, bên giường truyền đến giọng nói nhu hòa
của phụ thân:
-Đã tỉnh! Thiên Nhược, tiểu thư đã tỉnh, ngươi đi phòng bếp truyền lệnh,
mau dọn đồ ăn, nhanh chân lên.
-Phụ thân!!
Bạch Thanh có chút ngạc nhiên, mừng rỡ nói:
- Phụ thân vẫn còn ở đây a!
Nhìn khuôn mặt nữ nhi tràn đầy nét vui mừng, Bạch Tể Viễn trong lòng
liền cảm thấy an ủi, nữ nhi thật giống như đã quên mất, hai ngày trước đây,
vì mình phản đối hôn sự, nàng cực kì bất mãn, cùng hắn chiến tranh lạnh.