Không chiếm được tình cảm mà nàng muốn có từ trượng phu, nàng liền
đem hi vọng chuyển đến trên người biểu huynh.
Thật không nghĩ đến, ngay cả biểu huynh, cũng chỉ là lừa gạt nàng mà
thôi.
Nàng còn sống, làm gì nữa?
Bạch Thanh trong lòng thoải mái, hận ý rốt cục cũng giảm đi một ít, giờ
này khắc này, ngược lại có phần đồng tình nàng:
- Đồ Giải Ngữ, nói thật, ta thật sự đồng tình với ngươi, cha không thân,
mẹ không thương, phu quân trong lòng không có ngươi, mà ngay cả tình
lang là thanh mai trúc mã, cũng chỉ là bất đắc dĩ mà dụ dỗ ngươi. Ngươi cả
đời này, đến cuối cùng đã nhận được cái gì?
Nhìn Bạch Thanh mang bộ dạng đắc ý, trong lòng Đồ thị phẫn hận
không chịu nổi, nghiêm nghị phản bác nói:
- Ngươi cũng đừng đắc ý! Ta không chiếm được tình yêu, chẳng lẽ
ngươi lại chiếm được sao? Ngươi không biết a! Người trong lòng của
ngươi, đã sớm cùng nha đầu Thiên Nhược gian díu rồi, còn có Vương Thục
Nghi,tỷ muội tốt của ngươi, cũng cùng hắn ẩu thả gian dâm. Bạch Thanh,
chúng ta bất quá là đồng bệnh tương liên mà thôi!
Nàng cười điên cuồng, nàng biết rõ, Bạch Thanh rất để ý tới Viên Mậu
Lâm, không hề thua kém khi so sánh nàng đối với Bạch Triệt.
Cho nên, nàng cầu mà không được, có biết bao nhiêu đau khổ, Bạch
Thanh cũng sẽ giống vậy đều chịu nhiều đau khổ đi.
Có người đau khổ giống mình, cảm giác kỳ dị này lập tức chữa khỏi nổi
thống khổ trong lòng nàng.