Hắn lúc này, đâu còn lo lắng đến mục đích mà hắn muốn xông vào đây,
trong lòng chỉ còn lại hối hận sâu sắc.
Lúc này, hắn mới chính thức hiểu biết, vì sao người bên ngoài đề cập
đến Tiếu Túc, đều là bộ dạng hoảng sợ.
Cũng đã hiểu rõ tên "Ma vương" này bụng dạ nham hiểm, hai tay nhuộm
đỏ máu người, căn bản là loại người như hắn không thể trêu chọc vào.
Hắn ngàn lần vạn lần không nên, vọng tưởng có thể bắt lấy nhược điểm
của hắn, còn muốn mượn nhược điểm này mà khống chế hắn trong lòng bàn
tay, coi như kiếm một người đem lại rất nhiều lợi ích, tùy hắn sử dụng sai
khiến.
- Tiếu đại nhân!
Ý thức được sai lầm của mình, hắn rất thức thời mở miệng nhận sai:
- Thực xin lỗi, ta cái gì cũng không nhìn thấy.
- Ha ha...
Tiếu Túc giống như đã nghe được chuyện gì rất vui vẻ, liền nở nụ cười,
giọng nói lại tràn đầy hàn lạnh khắc nghiệt:
- Không nhìn thấy gì sao?
- Vâng!
Hắn hai chân mềm nhũn, liền quỳ xuống, giọng nói lại như chém đinh
chặt sắt trả lời:
- Ta một mực ở bên ngoài ngắm cảnh, chưa bao giờ bước vào gian
phòng này, cái gì cũng không thấy. Tiếu đại nhân, nể tình ta và ngươi đều là
quan đồng liêu, xin giơ cao đánh khẽ.