Chiếc ghế ở cạnh giường, có một người đang ngồi, đầu hắn dựa vào
thành giường, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp dày đặc, đã ngủ thiếp đi.
Một đôi tay lạnh buốt, còn đặt gần gối của nàng.
Nghe thấy nàng thét chói tai, người nọ bỗng dưng mở mắt, ngẩng đầu
lên nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như đao, đen tối u ám.
Bạch Thanh bị đôi mắt này nhìn, tiếng thét chói tai lập tức cứng rắn
trong cổ họng, nhịn không được toàn thân run rẩy.
Tiếu Túc, "Sát Nhân Vương" Tiếu Túc, quả nhiên giống như lời đồn đãi,
khiến người vừa nhìn thấy trong lòng liền sợ hãi.
Bởi vì buổi chiều đã từng nói chuyện với nhau đã bớt sợ một chút,lúc
này đột nhiên lại kinh hãi vô cùng, Bạch Thanh sững sờ nhìn hắn, không
dám nhúc nhích.
Nàng thậm chí đều không nghĩ tới, hơn nửa đêm, Tiếu Túc tại sao lại
xuất hiện ở trong phòng của nàng? Cũng không có nghĩ qua, hai người bọn
họ đang làcô nam quả nữ, ban đêm thanh vắng lại ở chung một phòng.
Mấy tháng trước nàng còn giận dữ mắng mỏ Đường Nghiêu cùng Đồ
Giải Ngữ, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, đã đủ để cho nàng chui vào
lồng heo đợi dìm.
Nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, cùng tóc mai ướt nhẹp dính trên gò má, Tiếu
Túc liền nghĩ là mình hù dọa nàng, thấpgiọng khụ một tiếng, giọng nói
không tự chủ được mà ôn nhu dịu dàng, nhẹ giọng an ủi:
- Nàng đã tỉnh? Đừng sợ, là ta!
- Tiếu đại ca?