tay, có thể dựa vào sức lực của bọn họ mà mưu cầu việc lớn.
Nhưng không nghĩ đến mẫu phi mới mịt mờ đề cập một lần, nàng liền
không thể đợi được mà cùng người khác đính ước, trực tiếp tán cho hắn một
bạt tai vang dội.
Mà bây giờ, nàng đã lui hôn, lại vẫn khinh thường hắn, e sợ, bộ dáng
muốn tránh hắn còn không kịp, sao hắn có thể không hận đây?
Bạch Thanh nào biết ý nghĩ trong lòng Liên Cẩn như thế nào, từ nhỏ
Liên Cẩn đã thích khi dễ nàng, nàng chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ thích nàng.
Mà đối với nàng, kiếp trước người này là tên đầu sỏ khiến nàng nhà tan
cửa nát.
Nếu không phải hắn dung túng, ủng hộ, Tô Mai sao dám đối với hoàng
thượng cùng Bạch gia bức bách như vậy, Đồ gia sao dám đánh tới Bạch gia,
tức chết phụ thân của nàng?
Dù gì bọn họ cũng cùng nhau lớn lên, một chút tình cảm cũng không
nghĩ đến, liền đem Bạch gia phá hủy, thức sự quá cay độc, lòng dạ quá ác
độc, sao nàng có thể tiếp xúc nhiều với hắn.
Thấy hắn không nói một lời, chỉ híp mắt nhìn mình, Bạch Thanh lại lui
về phía sau vài bước, phúc thân nói:
- Tiểu nữ ra ngoài đã lâu, sợ phụ huynh sẽ lo lắng, nên đi về trước, điện
hạ thỉnh tự tiện.
Nói xong, cũng không đợi hắn phản ứng, liền bước nhanh đi trở về yến
hội trong đại sảnh.
Liên Cẩn híp mắt nhìn theo bóng lưng của nàng biến sau hành lang, ánh
mắt tối tăm.