ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 182

Lẽ ra tôi có thể thét lên bởi nghịch lý trớ trêu đến mức đau đớn

với tình cảnh của mình. Nhưng tôi không thể phát ra một âm thanh
nào. Tôi nằm nghiêng cạnh hắn và cố gắng cựa quậy càng ít càng
tốt. Như thường lệ, lưng tôi đã bị đánh bầm tím. Lưng đau đến
mức tôi không thể nằm ngửa, và dây xiết cứa vào da thịt tôi. Tôi
cảm nhận được hơi thở của hắn trên gáy mình và cứng đờ người.

Tôi bị trói vào hắn cho đến sáng. Mỗi khi phải đi vệ sinh, tôi

phải đánh thức hắn, và hắn đi cùng tôi trong khi cổ tay bị trói
chung với cổ tay của tôi. Khi hắn ngủ thiếp đi cạnh tôi, tôi suy nghĩ
xem liệu tôi có thể cắt dây trói hay không - nhưng tôi từ bỏ ý định.
Mỗi khi tôi xoay trở cổ tay và co các cơ bắp, sợi dây nhựa cứa vào
không chỉ tay tôi mà cả tay hắn. Hắn ắt sẽ thức giấc và nhận ra
ngay rằng tôi đang rắp tâm bỏ trốn. Giờ đây tôi biết rằng cảnh
sát cũng dùng dây xiết bằng nhựa khi truy bắt tội phạm. Dây
không thể nào đứt với sức mạnh cơ bắp của một đứa mười bốn tuổi
ốm đói.

Thế là tôi nằm đó, bị trói chung với hắn, đêm đầu tiên trong

nhiều đêm trên giường của hắn. Sáng hôm sau tôi sẽ ăn điểm tâm
với hắn. Lúc còn bé tôi thích việc này bao nhiêu thì giờ đây tôi càng
buồn nôn bấy nhiêu với cái trò đạo đức giả khi hắn buộc tôi phải
ngồi vào bàn bếp với hắn, uống sữa và ăn hai muỗng vun ngũ
cốc, chứ không phải một ngoạm nữa. Một thế giới lý tưởng, cứ như
thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Mùa hè năm ấy lần đầu tiên tôi thử giành lại cuộc sống của

mình.

Giai đoạn đó, tôi không còn bất kỳ một ý tưởng nào về việc bỏ

trốn. Ở tuổi mười lăm, ngôi nhà tù tâm lý của tôi đã được tạo dựng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.