ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 199

sáng đã tắt, con tàu đang nghiêng dần sang bên một cách không gì
cứu vãn được. Không có đường thoát. Tôi cảm thấy cái lạnh, và mặt
nước tối tăm đang dâng lên cao. Tôi cảm thấy nó đang dâng lên
trên đôi chân tôi, lưng tôi. Nó vỗ vào đôi cánh tay tôi, ngập lên mạn
sườn tôi. Cao dần, cao nữa… Rồi! Một tia sáng chói lóa làm gương
mặt tôi mù lòa trong phút chốc. Tôi nghe một vật gì đó rơi xuống
sàn với âm thanh nghẹt lại. Rồi một giọng nói: “Đấy, cho mày đó.”
Rồi tiếng cửa sập lại.

Sửng sốt, tôi ngước đầu lên. Tôi ướt đẫm mồ hôi và không biết

mình đang ở đâu. Biển nước cuốn tôi đi vào lòng khơi đã biến
mất. Nhưng mọi vật vẫn còn chao đảo. Và bên dưới tôi chẳng có gì
cả, một khoảng đen hư vô, không một thứ gì cản được bàn tay tôi với
mãi vào khoảng không hư vô. Tôi không biết mình bị chìm trong ảo

nh đó bao lâu, cho đến khi tôi nhận ra mình đang nằm trên chiếc

giường tầng của mình trong căn hầm. Thời gian trôi đi như bất tận
cho đến lúc tôi vận đủ sức lực để lần mò đến chiếc thang và leo
trở xuống, từng bậc một. Khi xuống đến sàn nhà, tôi bò lồm
cồm. Bàn tay tôi chạm vào một túi nhựa nhỏ. Tôi háo hức xé bao ra
bằng những ngón tay run rẩy, vụng về đến mức đồ bên trong rơi
ra tung tóe trên sàn nhà. Tôi hốt hoảng mò mẫm cho đến khi các
ngón tay chạm được một thứ dài và lạnh. Một củ cà rốt? Tôi dùng tay
phủi sạch và ngoạm lấy. Hắn đã quẳng một túi cà rốt vào trong
hầm. Quỳ gối dưới sàn, tôi mò khắp sàn nhà lạnh cóng cho đến
khi tìm lại đủ tất cả thức ăn. Rồi tôi mang từng củ một vào giường.
Mỗi lần leo lên thang đối với tôi giống như một lần leo lên ngọn
núi lớn, nhưng nó làm huyết áp của tôi tăng lên. Cuối cùng tôi ăn
ngấu nghiến, từng củ một. Bụng tôi sôi lên ầm ầm, co thắt và
quặn xiết. Những mẩu cà rốt cuộn lên như thể đá sỏi trong dạ dày
của tôi và cơn đau thật khủng khiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.