ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 200

Mãi đến hai ngày sau hắn mới cho phép tôi lên trên nhà trở lại.

Thậm chí khi leo cầu thang lên garage tôi phải nhắm mắt lại. Ánh
sáng lờ mờ như thế cũng đã đủ làm lóa mắt tôi. Tôi hít sâu biết
chắc rằng mình đã lại tiếp tục sống sót.

“Bây giờ mày đã ngoan chưa?” hắn hỏi tôi, khi tôi lên đến trên

nhà. “Mày phải ngoan hơn, nếu không tao sẽ nhốt mày nữa.” Tôi
quá yếu sức để cãi vã với hắn. Ngày hôm sau tôi thấy da phía
trong đùi và trên bụng đã ngả màu vàng. Chất beta-carotene trong
cà rốt đã tích tụ trong chút mỡ còn lại sau làn da trắng mỏng tang
của tôi. Tôi nặng chỉ ba mươi tám ký, mười sáu tuổi và cao một mét
bảy mươi lăm.

Tự cân mỗi ngày đã trở thành thói quen bản năng của tôi và tôi

ngắm nhìn chiếc kim lùi lại mỗi ngày. Hắn đã mất mọi ý thức về
tỷ lệ và vẫn còn lên án tôi về chuyện quá mập mạp. Và tôi tin lời
hắn. Giờ đây tôi biết rằng chỉ số BMI của cơ thể mình lúc ấy chỉ
đạt 14,8. Tổ chức Y tế thế giới công bố rằng chỉ số 15 là chỉ dấu
của tình trạng chết đói. Chỉ số của tôi còn thấp hơn thế.

Đói là một trải nghiệm thể chất ở mức cực độ. Thoạt đầu, ta vẫn

còn cảm thấy ổn. Khi nguồn dưỡng chất bị cắt đi, cơ thể tự kích
hoạt. Adrenaline tăng cao trong cơ thể, đột nhiên ta cảm thấy dễ
chịu hơn, dồi dào sinh lực. Có lẽ đó là một cơ chế mà cơ thể dùng để
báo hiệu: tôi vẫn còn nguồn dự trữ, bạn có thể dùng nguồn này để
tìm kiếm thức ăn. Tuy nhiên, bị nhốt dưới hầm thì không có cách
gì để tìm kiếm thức ăn. Những đợt adrenaline chẳng có tác dụng gì.
Rồi tiếp theo dạ dày bắt đầu réo và trí óc mơ tưởng về chuyện
ăn uống. Mọi ý nghĩ chỉ xoay quanh một miếng ăn sắp tới. Sau đó,
ta mất dần cảm giác về thực tại, rơi vào tình trạng mụ mị. Ta
không còn mơ tưởng mà chỉ còn trôi giạt giữa các cõi giới. Ta nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.