ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 198

Hắn không vào. Chiếc đồng hồ báo thức của tôi gõ nhịp

thầm lặng. Tôi ắt đã thiếp đi trong một lúc mà không thể nhớ
được. Mọi thứ quyện lại với nhau, những giấc mơ biến thành cơn
mê sảng mà tôi thấy mình đang đi dọc theo biển với những đứa
đồng trang lứa. Ánh sáng trong giấc mơ của tôi rực rỡ một cách
lung linh, nước thì xanh thẳm. Tôi bay trên một con diều ra khơi, gió
lùa vào mái tóc của tôi, mặt trời thiêu đốt đôi cánh tay tôi. Cảm giác
lúc ấy như một sự xóa nhòa mọi ranh giới một cách tuyệt đối, một
cảm giác chông chênh của sự sống. Trong cơn mê ảo, tôi đứng trên
một sân khấu còn bố mẹ tôi thì ở trong đám khán giả; tôi hát hùng
hồn một ca khúc. Mẹ tôi vỗ tay, nhảy lên và ôm lấy tôi. Tôi vận một
chiếc váy xinh đẹp làm bằng vải lấp lánh, mỏng manh và tinh tế.
Tôi cảm thấy xinh tươi, mạnh khỏe và viên mãn.

Khi tôi thức giấc, căn phòng vẫn còn tối. Đồng hồ báo thức

của tôi vẫn gõ nhịp một cách đơn điệu. Đó là dấu hiệu duy nhất cho
thấy thời gian không đứng yên. Bóng tối vẫn bao trùm - trọn cả
ngày.

Tối đó hắn không xuống và sáng hôm sau cũng thế. Tôi đói,

bụng tôi cồn cào và dần dần tôi cảm thấy những cơn quặn thắt.
Tôi có một chút nước trong hầm, nhưng chỉ có vậy thôi. Nhưng
uống nước thì cũng chẳng giúp được gì hơn. Tôi không thể nghĩ đến
điều gì khác ngoài thức ăn. Tôi có thể làm mọi chuyện để đổi lấy
một mẩu bánh mì.

Trong ngày hôm đó, tôi càng lúc càng mất kiểm soát với cơ thể

của mình, ý nghĩ của mình. Tôi cảm thấy cơn đau trong dạ dày, sự
yếu ớt, cảm giác chắc chắn rằng tôi đã vượt qua ranh giới và giờ
đây hắn sẽ bỏ mặc cho tôi chết một cái chết khốn đốn. Tôi cảm
thấy như thể tôi đang ở trên con tàu Titanic đang chìm dần. Ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.