ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 196

nhốt tôi mà! Ông cầm tù tôi!” Nhưng dường như từ lâu hắn đã
mất khả năng nhìn ra thực tế đó. Và, ở một mức độ nào đó, hắn đã
lôi tôi theo cùng.

Vào những ngày thoải mái, hình ảnh này - hình ảnh của hắn mà

cũng đã trở thành hình ảnh của tôi - trở nên sống thực. Vào những
ngày tệ hại, hắn trở nên khó lường hơn bao giờ hết. Càng ngày hắn
lại càng thường xuyên dùng tôi như tấm thảm chùi chân để trút bỏ
tâm trạng tệ hại của hắn. Tệ nhất là những đêm mà hắn không thể
ngủ vì bị cơn đau xoang mãn tính hành hạ. Nếu hắn không ngủ
được thì tôi cũng chẳng ngủ được. Nếu tôi nằm trên giường của tôi
trong căn hầm vào những đêm ấy, giọng của hắn vang trong loa
hàng giờ liền. Hắn kể lể cho tôi nghe từng chi tiết hắn đã làm gì
trong ngày, rồi hỏi tôi từng chút, từng từ mà tôi đã đọc, từng việc mà
tôi đã làm: “Dọn dẹp xong chưa? Chia thức ăn ra làm sao? Nghe gì
trên radio vậy?”

Tôi phải trả lời, kể cho hắn mọi chi tiết tỉ mỉ, giữa đêm khuya, và

nếu không có gì để kể thì tôi phải bịa ra chuyện gì đó để làm hắn
dịu đi. Có những đêm hắn chỉ quấy rầy tôi mà thôi: “Nghe lời!
Nghe lời! Nghe lời!” Hắn cứ lải nhải đều đều như thế trong máy
bộ đàm. Giọng của hắn vang dội trong căn phòng nhỏ, tràn đầy
không gian đến từng góc kẹt. “Nghe lời! Nghe lời! Nghe lời!” Tôi
không thể chặn được âm thanh ấy, cho dù có vùi đầu dưới gối. Cái
tiếng ấy cứ ra rả, làm tôi phát điên. Tôi không thoát được nó. Suốt
ngày đêm nó báo cho tôi biết rằng hắn có toàn quyền với tôi.
Suốt ngày đêm nó báo cho tôi biết rằng tôi không được bỏ cuộc.
Trong những khoảnh khắc sáng suốt, động lực sinh tồn và đào
thoát một ngày kia của tôi mạnh mẽ không thể tưởng. Nhưng trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.