ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 228

của tôi, hắn trở nên ngày càng thất thường và mất kiểm soát, thậm
chí kể cả khi hắn biết rằng tôi đang ngồi thu lu một cách an toàn
trong nhà. Những cơn thịnh nộ bùng phát của hắn ngày một thường
xuyên hơn. Hắn trách cứ tôi một cách tự nhiên và rơi vào một trạng
thái tự dối gạt một cách hoang tưởng đến cực độ. Hắn không tự
cho phép cảm thấy hài lòng với hành vi rụt rè và lo lắng của tôi ở
nơi công cộng. Tôi không biết liệu trong lòng hắn có nghi ngờ tôi
giả vờ sợ hãi hay không. Sự bất tài trong việc đóng kịch của tôi đã lộ
ra trong một lần đi đến Vienna, mà suýt nữa thì đã đặt dấu chấm
hết cho quá trình giam cầm tôi.

Chúng tôi đang trên đường đến Brünnerstrasse thì bị mắc kẹt

vào dòng xe đứng khựng. Một cuộc chặn xét của cảnh sát. Tôi thấy xe
cảnh sát và các viên cảnh sát từ xa ra hiệu cho xe tấp vào vệ đường.
Priklopil thở một cách nặng nhọc. Hắn không nhúc nhích lấy một
li, nhưng tôi quan sát thấy đôi bàn tay hắn xiết chặt lấy tay lái
đến mức các khớp ngón tay trắng bệch ra. Vẻ ngoài hắn hoàn toàn
trầm tĩnh khi dừng xe lại bên đường và kéo cửa sổ xuống.

“Vui lòng cho xem bằng lái và giấy đăng bộ!”

Tôi cẩn trọng ngẩng đầu lên. Gương mặt viên cảnh sát trông trẻ

trung một cách đáng ngạc nhiên bên dưới vành mũ, giọng anh ta
cương quyết nhưng thân thiện. Priklopil lục tìm giấy tờ, trong khi
viên cảnh sát nhìn hắn. Mắt hắn lia nhanh về phía tôi. Một từ
hình thành trong đầu tôi, một từ tôi thấy trôi bềnh bồng trong
không trung như thể một chiếc bong bóng to tướng trong truyện
tranh: CỨU! Tôi nhìn thấy nó rất rõ trước mắt mình đến mức tôi
không tin nổi là viên cảnh sát lại không phản ứng ngay. Nhưng anh ta
đã nhận giấy tờ, không chút bận tâm và kiểm tra giấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.