Tuy nhiên, thậm chí sau kỳ bầu cử cũng không ai dám động
đến vấn đề này, và tất cả thông tin chính đáng vẫn bị che đậy.
Khi Haidinger công bố những điều này vào năm 2008, tuyên
bố của ông gần như đã gây nên một cuộc khủng hoảng trong chính
phủ. Người ta đã lập một ủy ban để truy tìm chứng cứ. Nhưng, lạ thay,
họ không tập trung nỗ lực vào việc điều tra sai sót mà lại vào việc
thẩm vấn lời khai của tôi. Một lần nữa người ta lại bắt đầu tìm
kiếm đồng phạm, và ủy ban này còn lên án tôi về việc che giấu họ
- tôi, một người trước sau cũng chỉ là nạn nhân của một người và có
thể chẳng hay biết gì về bất kỳ một điều gì xảy ra bên ngoài. Tôi
đã bị thẩm vấn nhiều giờ đồng hồ, thậm chí trong khi đang viết
cuốn sách này. Họ không còn đối xử với tôi như một nạn nhân nữa,
mà đã lên án tôi che đậy và giấu giếm những chi tiết then chốt,
và công khai phỏng đoán rằng tôi đã bị khống chế bởi những kẻ
đồng phạm. Dường như sẽ dễ chịu hơn nếu giới chức tin rằng có
một âm mưu bề thế đằng sau vụ án thay vì thú nhận rằng họ đã
bỏ sót một hung thủ lẻ loi hành động đơn độc và tỏ ra vô hại. Những
cuộc điều tra mới đã kết thúc không thu được thành công. Năm
2010 vụ án được đóng lại. Kết luận của nhà chức trách: không có
đồng phạm. Wolfgang Priklopil hành động một mình. Tôi nhẹ nhõm
với kết luận ấy.
Giờ đây, bốn năm sau khi tự do, tôi có thể hít thở và dốc sức để
giải quyết phần gian truân nhất của những gì đã xảy ra mà tôi phải
đương đầu: hiểu về quá khứ và hướng đến tương lai. Một lần nữa,
tôi lại thấy một vài người, mà hầu hết đều nặc danh, đã phản ứng
lại tôi theo hướng công kích. Đa phần những người tôi gặp đều