ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 83

có thể. Thực tế, một nếp sống hằng ngày đã hình thành. Sau
nhiều tuần lễ, Priklopil đã mang xuống hầm một cái bàn loại
dùng để ăn ngoài sân, hai chiếc ghế xếp, một chiếc khăn mà tôi
được phép dùng làm khăn bàn và vài cái đĩa. Khi hắn mang thức ăn
vào, tôi trải khăn lên bàn. Tôi đặt hai cái ly lên trên và đặt nĩa gọn
gàng bên cạnh đĩa. Thứ duy nhất bị thiếu là khăn ăn, mà hắn quá
keo kiệt không chịu đưa. Rồi cả hai chúng tôi ngồi vào chiếc bàn
xếp với nhau, ăn bữa ăn đã chế biến sẵn và uống nước trái cây.
Lúc bấy giờ hắn chưa hạn chế gì cả và tôi có thể uống thỏa thích.
Một không khí ấm cúng len lỏi xuất hiện và tôi bắt đầu trông
mong những bữa ăn chung với hắn. Những bữa ăn dẹp tan cảm giác
đơn côi của tôi. Những bữa ăn trở nên quan trọng đối với tôi.

Tình cảnh này quá kỳ quặc đến mức tôi không thể phân định

được dựa vào những gì đã quen thuộc trong đời mình cho đến lúc
bấy giờ - cái thế giới nhỏ nhoi, tăm tối đột nhiên giam hãm tôi như
thế này thật chẳng có một chút gì giống với bất kỳ một chuẩn mực
bình thường nào. Tôi phải tạo ra chuẩn mực mới. Có lẽ tôi đang rơi
vào một câu chuyện thần thoại? Trong một cõi giống như trong
tưởng tượng của anh em nhà Grimm, cách trở xa xôi với thế giới
phàm trần? Dĩ nhiên rồi. Chẳng phải một vầng hào quang của ác
tà trước đấy đã bao trùm lên Strasshof đó sao? Gia đình nhà chồng
đáng ghét của chị tôi sống ở một khu vực thuộc Strasshof gọi là
“Silberwald”, theo nghĩa đen là “Rừng Bạc”. Khi còn bé, tôi vẫn
thường sợ phải gặp họ trong những lần đến thăm căn hộ của chị tôi.
Cái địa danh ấy và bầu không khí u ám trong gia đình ấy đã biến
Silber-wald - và do đó cả Strasshof - thành một khu rừng bị phù thủy
ám ngay từ trước khi tôi bị bắt cóc. Đúng vậy, tôi chắc chắn đã rơi
vào một câu chuyện thần tiên mà ý nghĩa sâu xa của nó tôi vẫn chưa
nắm được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.