ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 81

không thể hiểu được của người dân một xứ lạ.

Ngày nay tôi nghĩ rằng việc tôi vẫn còn là một đứa bé có lẽ đã cứu

tôi. Nếu là người lớn, thậm chí cho dù đã thương tổn, không chắc
tôi sẽ vượt qua được cái tình cảnh cực đoan phải làm theo từng mệnh
lệnh người ta buộc mình và sự tra tấn về tâm lý mà tôi phải chịu
đựng như một người tù trong căn hầm. Ngay từ tấm bé, trẻ em đã
được lập trình để nhìn nhận những người lớn thân cận nhất với
chúng là những đối tượng có thẩm quyền không chút nghi vấn,
những người định hướng và lập ra chuẩn mực đúng sai. Trẻ em được
bảo phải mặc quần áo gì và lên giường khi nào. Chúng phải ăn những
gì dọn ra trên bàn, và mọi điều trái ý người lớn đều bị áp chế. Bố
mẹ luôn luôn từ chối con cái một số thứ chúng muốn. Thậm chí
khi người lớn lấy kẹo sôcôla của trẻ em, hoặc lấy vài đồng tiền mà
chúng được họ hàng tặng làm quà sinh nhật, chúng cũng phải cam
chịu. Trẻ em phải học cách chấp nhận và tin tưởng rằng bố mẹ
đang làm đúng. Nếu không thì khoảng cách giữa những ước muốn
của chúng và lối hành xử đáng phiền lòng của những người thân
yêu sẽ làm chúng suy sụp.

Tôi đã quen vâng lời người lớn, cho dù điều đó trái ý mình. Nếu

được tự định đoạt, tôi sẽ chẳng bao giờ chịu vào lớp bảo mẫu sau giờ
học. Nhất là với một lớp mà cô giáo ra lệnh cho trẻ em khi nào thì
được phép thực hiện những nhu cầu căn bản nhất của bản thân,
chẳng hạn như khi nào được ăn, được ngủ hay được đi vệ sinh. Và tôi
cũng sẽ chẳng đến cửa hiệu của mẹ mỗi ngày sau giờ bảo mẫu chỉ để
ngồi rỗi đến phát chán và chỉ còn biết giải sầu bằng cách ăn
kem và dưa chua.

Thậm chí việc bị người lớn tước đoạt tự do, ít nhất một cách tạm

thời, đối với tôi cũng vẫn nằm trong giới hạn chấp nhận được, mặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.