ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 79

mọi nguồn kích thích giác quan. Nhưng ngày ấy tôi chỉ biết mỗi
một điều là mình có nguy cơ trở nên phát điên trong thứ bóng tối
đơn độc đó.

Từ lúc hắn bỏ tôi lại một mình ban đêm cho đến bữa điểm tâm

sáng hôm sau, tôi rơi vào trạng thái bất định, hoàn toàn thiếu
vắng ánh sáng. Tôi không còn có thể làm được gì ngoài việc nằm đó
và nhìn vào bóng tối. Đôi khi tôi hét lên hoặc nện vào tường trong
cơn tuyệt vọng với hy vọng một ai đó sẽ nghe thấy.

Chìm trong bao nỗi sợ hãi và đơn độc, tôi chỉ còn cách tin vào

chính mình. Tôi đã cố tự lên tinh thần cho chính mình và chống
chọi với nỗi khiếp sợ bằng những công cụ của trí não. Chính chữ
nghĩa đã cứu tôi ngày ấy. Hệt như những người ngồi thêu hàng giờ
để rồi có một chiếc khăn lót thật đẹp đem đi khoe, tôi cũng thêu dệt
chữ nghĩa trong đầu, tự mình viết ra những lá thư dài cho chính
mình và cả những truyện ngắn mà sẽ chẳng ai ghi ra giấy.

Những câu chuyện của tôi đều có xuất phát điểm chủ yếu là các

kế hoạch tương lai của tôi. Tôi đã tưởng tượng từng chi tiết cuộc
sống sau khi mình được giải cứu. Tôi sẽ học tất cả các môn ở trường
giỏi hơn và vượt qua nỗi sợ người khác. Tôi hứa với lòng mình rằng
sẽ tập thể dục nhiều hơn để giảm cân và có thể tham gia vào các trò
chơi của chúng bạn. Tôi hình dung mình sẽ sang trường khác để học
sau khi được giải thoát - dù gì thì tôi cũng đang học lớp bốn

[1]

- và

những đứa trẻ khác sẽ ứng xử với tôi ra sao. Liệu chúng nó có biết tôi
do đọc tin tức về vụ bắt cóc không? Liệu chúng nó có tin tôi và cho
tôi nhập bọn hay không? Điều tôi thích nhất là tưởng tượng mình
đoàn tụ với bố mẹ. Bố mẹ sẽ ôm tôi trong tay ra sao, bố tôi sẽ
nhấc bổng tôi và tung lên trời ra sao. Thế giới tuổi thơ trước kia sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.