ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 99

Tôi ngồi hàng giờ liền mân mê chiếc radio nhỏ nhắn mà lẽ ra

đã trở thành cánh cổng để nối tôi với thế giới bên ngoài. Tôi luôn
nuôi hy vọng phát hiện ra một từ tiếng Đức quen thuộc. Chẳng có gì
cả. Chỉ có mỗi một giọng nói mà tôi không hiểu được. Tuy nhiên, cái
giọng ấy cũng mang lại cho tôi ấn tượng rằng tôi chẳng đơn độc,
nhưng đồng thời cũng làm cho tôi thêm cảm thấy lạc lõng và bị tách
biệt.

Tuyệt vọng, tôi xoay chiếc nút tới lui, từng milimét một, điều

chỉnh anten tới tới lui lui. Nhưng ngoài một băng tần ấy ra, tôi chỉ
nghe thấy tiếng sóng nhiễu.

Sau này hắn cho tôi một chiếc Walkman. Vì ngờ rằng hắn có

ca khúc của các ban nhạc xưa, tôi đã đòi băng của The Beatles và
Abba. Khi đèn tắt về đêm, tôi không còn phải nằm trong bóng tối
với nỗi sợ hãi, mà có thể nghe nhạc khi nào vẫn còn pin. Nghe đi nghe
lại mãi chừng ấy bài hát.

Công cụ quan trọng nhất mà tôi hoàn toàn nắm được để chống

lại sự nhàm chán và giữ cho tôi khỏi phát điên chính là sách. Cuốn
sách đầu tiên mà hắn mang xuống cho tôi là Lớp học bay của
Erich Kästner, sau đó là một loạt các tác phẩm kinh điển như Túp
lều của chú Tom, Robinson Crusoe, Tom Sawyer, Alice trong thế
giới thần tiên, Cuốn sách rừng xanh, Đảo châu báu
Kon-Tiki .
Tôi đọc ngấu nghiến những cuốn truyện tranh bìa mềm vẽ vịt
Donald và ba đứa cháu, lão chú bủn xỉn Scrooge và ông giáo sư
Ludwig von Drake có óc phát minh. Về sau tôi đòi đọc cả Agatha
Christie, những cuốn mà tôi đã quen thuộc qua mẹ tôi, và đọc hàng
chồng tiểu thuyết hình sự, như Jerry Cotton , và các truyện khoa
học giả tưởng. Những cuốn tiểu thuyết đã quẳng tôi vào một thế
giới khác và chiếm hết cả tâm trí của tôi đến độ tôi quên mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.