ÁC MỘNG TRONG ĐÊM - Trang 143

lại một chút quá trình tiếp cận cẩu thả của mình, dành thời gian tỉ mỉ trau
chuốt hơn cho hai bàn tay của hắn. Hắn đáp lại với thái độ nhiệt tình thực
sự và tôi lướt đi, đắm chìm trong cuộc nghiên cứu đầy hạnh phúc.

Cuối cùng, những tiếng gào thét bị bịt kín và những cơn quẫy đạp điên

cuồng của hắn gọi tôi trở về với bản chất của mình. Tôi nhớ thậm chí còn
chưa bảo đảm chắc chắn về tội lỗi của hắn. Tôi đợi hắn bình tâm lại, sau đó
tháo nắm vải nhựa khỏi mồm hắn.

“Những cô bé mất tích?”, chúng tôi hỏi.
“Ôi Chúa ơi. Lạy Chúa. Ôi Chúa ơi”, hắn thều thào yếu ớt.
“Tao không nghĩ thế”, chúng tôi nói. “Tao nghĩ có lẽ chúng ta đã để họ

lại sau.”

“Làm ơn”, hắn nói. “Ôi, làm ơn...”
“Hãy nói cho tao biết về những cô bé mất tích”, chúng tôi nói.
“Được”, hắn thở hắt ra.
“Mày đã bắt những cô bé đó.”
“Phải...”
“Bao nhiêu?”
Suốt một hồi hắn chỉ thở dốc. Mắt hắn nhắm lại và tôi nghĩ có thể mình

đã để mất hắn hơi sớm. Cuối cùng, hắn cũng mở mắt ra nhìn tôi. “Năm”,
hắn lên tiếng. “Năm vẻ đẹp bé nhỏ. Tao không thấy tiếc.”

“Tất nhiên là không rồi”, chúng tôi nói. Tôi đặt một bàn tay lên cánh tay

hắn. Đó là một khoảnh khắc tuyệt đẹp. “Và bây giờ, tao cũng không thấy
tiếc.”

Tôi nhét nắm vải nhựa vào mồm hắn và quay lại công việc. Nhưng tôi

chỉ mới thực sự lấy lại được nhịp điệu khi nghe thấy tiếng nhân viên bảo vệ
bước tới ở dưới nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.