ÁC MỘNG TRONG ĐÊM - Trang 157

muốn tiêm.”

Cô ta lại mỉm cười, một thứ tuyệt đẹp hiện diện trên khuôn mặt như lời

ban phúc của một vị Chúa toàn năng. “Bố cậu rất yếu”, cô ta nói. “Ông ấy
đang rất đau đớn.” Cô ta giơ bơm tiêm lên, một luồng sáng chói lòa từ cửa
sổ chiếu tới chạm vào nó. Bơm tiêm lóe sáng lên như chiếc Chén thánh của
cô ta. “Ông ấy cần một mũi tiêm”, cô ta nói.

“Bố tôi không muốn nó”, tôi nói.
“Ông ấy đang đau đớn”, cô giải thích.
Harry nói gì đó tôi không thể nghe thấy. Đôi mắt tôi nhìn chằm chặp vào

người y tá, mắt cô ta cũng nhìn thẳng vào mắt tôi, hai con quái vật đứng
bên cùng một con mồi. Không rời mắt khỏi cô ta, tôi cúi xuống cạnh ông.

“Bố... MUỐN... đau...”, Harry nói.
Những lời của ông làm tôi đưa mắt nhìn xuống. Đằng sau bộ xương nhô

ra dưới làn da, dưới mái tóc đột nhiên trở nên quá rộng với cái đầu của ông,
Harry đã quay trở lại và đang quyết liệt tìm đường vượt qua màn sương
mù. Ông gật đầu, chầm chậm đưa tay với tới bàn tay tôi, nắm lấy nó.

Tôi đưa mắt trở lại Y tá cuối cùng. “Ông ấy muốn đau”, tôi nói với cô ta,

ở đâu đó trong vầng trán khẽ cau lại, trong cái lắc đầu hờn dỗi của cô ta, tôi
nghe thấy một tiếng gầm của con thú hoang đang phải nhìn con mồi của nó
chui tụt xuống lỗ.

“Tôi cần nói lại với bác sĩ”, cô ta nói.
“Được thôi”, tôi đáp lại. “Chúng tôi sẽ đợi ở đây.”
Tôi quan sát cô ta lướt ra ngoài lối đi như một con chim lớn chết chóc.

Tôi cảm thấy sức ép đè lên bàn tay mình. Harry dõi theo trong lúc tôi quan
sát Y tá cuối cùng.

“Con... có thể nói...”, Harry thều thào.
“Về người y tá?”, tôi hỏi ông. Ông nhắm mắt lại và khẽ gật đầu, chỉ một

lần. “Vâng”, tôi nói. “Con có thể.”

“Giống... con...”, Harry nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.