“Giống... với con khỉ...” Đầu ông hơi ưỡn ra sau, ông bắt đầu thở nhanh
hơn, nhưng vẫn rất khổ sở.
Được thôi.
Đã tới lúc rồi.
“Ngăn người y tá lại giống như với con khỉ.” Có chút hoang dại ở đây.
Nhưng trong bộ óc đang vo vo điên loạn của tôi, tất cả rộn rã như nhạc
điệu. Harry đã cho tôi tự do. Tôi đã được phép. Chúng tôi từng nói về một
ngày sẽ làm việc này, nhưng ông đã kìm tôi lại. Cho tới bây giờ.
Bây giờ.
“Chúng ta đã nói... về chuyện này”, Harry nói, mắt vẫn nhắm nghiền.
“Con biết phải làm gì...”
“Con đã nói với bác sĩ rồi”, Deborah nói trong lúc hối hả bước vào
phòng. “Ông ấy sẽ tới chỉnh lại thuốc trên phác đồ điều trị .”
“Tốt”, tôi nói, cảm thấy có thứ gì đó đang dâng lên trong mình, từ dưới
đáy cột sống lên tận trên đầu, một luồng điện chạy nhằng nhịt, bao phủ lấy
tôi như một chiếc áo trùm tối tăm. “Anh sẽ đi nói chuyện với cô y tá.”
Deborah trông có vẻ sững sờ, có lẽ vì giọng nói của tôi. “Dexter...”, cô
nói.
Tôi dừng lại, cố kiểm soát cơn hưng phấn man dại đang cuồn cuộn dâng
lên trong người. “Anh không muốn có bất cứ hiểu nhầm nào”, tôi nói.
Giọng nói nghe thật xa lạ, thậm chí với chính tôi. Tôi đi qua trước mặt
Deborah trước khi cô kịp ghi lại vẻ mặt của tôi.
Ngoài lối đi trong bệnh viện đó, len lỏi tìm đường đi giữa những đống ga
trắng tinh sạch sẽ và nhăn nhúm, lần đầu tiên tôi cảm thấy Người lữ hành
Tối Tăm trở thành kẻ cầm lái mới. Dexter trở thành thứ yếu, gần như vô
hình, là những vằn màu nhạt trên mình một con hổ sắc bén, vô hình. Tôi
hòa lẫn vào nó, gần như không thể nhìn thấy, nhưng tôi ở đó và tôi đang
săn lùng, quần lượn trong ngọn gió để tìm con mồi của mình. Trong giây
phút tự do vô cùng đó, trên con đường thực hiện chuyện đó lần đầu tiên,
được Harry vĩ đại phê chuẩn, tôi lùi lại, mờ nhạt trong cái bóng của chính