CHƯƠNG 17
T
ôi đã làm. Đã lâu lắm rồi, nhưng ký ức vẫn còn sống động trong tôi.
Tất nhiên, tôi vẫn còn giữ giọt máu khô đầu tiên đó trên phiến kính dành
cho nó. Đó là lần đầu tiên và tôi có thể hình dung lại ký ức đó bất cứ lúc
nào bằng cách lấy phiến kính nho nhỏ đó ra và ngắm nhìn. Tôi vẫn hay làm
thế. Hôm ấy là một ngày rất đặc biệt với Dexter. Y tá cuối cùng trở thành
Bạn chơi đầu tiên, cô ta đã mở ra thật nhiều cánh cửa tuyệt vời cho tôi. Tôi
đã học được rất nhiều, tìm ra vô vàn điều mới.
Nhưng tại sao lúc này tôi lại nhớ tới Y tá cuối cùng? Tại sao toàn bộ
chuỗi sự kiện này dường như đang ném tôi trở lại qua thời gian? Tôi không
thể cho phép bản thân có một ký ức dịu dàng về chiếc quần dài đầu tiên của
mình. Tôi cần bùng nổ thành hành động, đưa ra những quyết định lớn lao,
bắt đầu những chiến tích quan trọng, thay vì ngớ ngẩn lang thang theo con
đường mòn của ký ức, đắm mình trong những kỷ niệm ngọt ngào về phiến
kính đựng giọt máu đầu tiên của mình.
Giờ đây khi nghĩ lại, tôi chợt nhận ra đó là thứ tôi chưa kịp thu thập từ
Jaworski. Đó là một chi tiết nhỏ xíu, vặt vãnh đến mức lố bịch khiến cho
những con người ưa hành động mạnh mẽ biến thành những kẻ rối loạn thần