không thể bắt hết chúng được.”
Nói một cách chân thành, cô ta chẳng thể bắt được gã nào trong chúng
trừ khi chúng lao ra khỏi một tòa nhà và chui thẳng vào băng ghế trước
chiếc xe của cô ta, nhưng lúc này, có lẽ không phải là thời điểm thích hợp
để nói những chuyện như vậy. LaGuerta bước lại gần hơn, dùng một cái
móng tay đỏ thẫm gõ lên cặp hồ sơ. “Tôi cần anh tìm ra thứ gì đó ở đây,
Dexter. Để chứng tỏ không phải cùng một thủ phạm.”
Một tia sáng lóe lên. Cô ta đang phải chịu một áp lực chẳng thích thú gì,
có thể là từ đại úy Matthews, một người luôn tin vào những gì đọc được
trên báo chừng nào bọn họ viết đúng tên họ của ông ta. Cô ta cần chút vốn
liếng để phản kích. “Tất nhiên là không phải cùng thủ phạm”, tôi nói.
“Nhưng tại sao lại tìm đến tôi?”
LaGuerta nhìn tôi chằm chằm trong giây lát với đôi mắt khép hờ, một
hiệu ứng thật đáng tò mò. Tôi nghĩ mình đã từng thấy cái nhìn chăm chú
như thế trong những bộ phim Rita rủ tôi đi xem, nhưng vì lý do quỷ quái
nào mà thám tử LaGuerta lại chĩa cái nhìn ấy sang tôi thì thật khó lý giải.
“Tôi đã cho anh tham gia buổi họp sau bảy mươi hai giờ”, cô ta nói. “Cho
dù Doakes muốn bóp chết anh, tôi đã để anh ở lại.”
“Cảm ơn rất nhiều.”
“Bởi vì đôi lúc anh có một dự cảm cho những thứ này. Những kẻ giết
người hàng loạt. Đó là điều mọi người đều nói. Dexter đôi khi lại có một dự
cảm.”
“Ồ, thật thế sao”, tôi nói, “chỉ là một hai lần phán đoán may mắn thôi
mà”.
“Và tôi cần một người ở phòng thí nghiệm có thể tìm ra thứ gì đó.”
“Vậy tại sao cô không hỏi Vince?”
“Anh ta không hay ho tới mức đó”, cô ta nói. “Anh đã tìm ra thứ gì đó.”
Cô ta vẫn ở gần đến mức bức bối, gần tới mức tôi có thể ngửi thấy mùi
dầu gội đầu của cô ta. “Tôi sẽ tìm ra thứ gì đó”, tôi nói.