ÁC MỘNG TRONG ĐÊM - Trang 170

*1 inch = 2,54 cm

Tôi lách qua LaGuerta để tới bàn làm việc của mình. “Tôi có thể đóng

góp phần nhỏ mọn nào cho công lý cao cả vào sáng nay đây?”, tôi hỏi.

Cô ta nhìn tôi chằm chằm. “Anh có một lời nhắn”, cô ta nói. “Trên hộp

thư thoại của mình.”

Tôi nhìn sang chiếc máy trả lời tự động. Hẳn rồi, đèn báo đang nhấp

nháy. Cô nàng này đúng là một thám tử.

“Là một cô gái nào đó”, LaGuerta nói. “Nghe giọng cô ta có vẻ ngái ngủ

và hạnh phúc. Anh có bạn gái sao, Dexter?” Có chút âm hưởng thách thức
lạ lùng trong giọng nói của cô ta.

“Cô biết chuyện này là thế nào mà”, tôi nói. “Phụ nữ thời nay rất thẳng

thắn và khi người ta đẹp trai như tôi, chắc chắn họ sẽ lao đầu vào tôi.” Có
lẽ là một cách lựa chọn từ ngữ chẳng hay ho gì. Khi nói ra, tôi không thể
không nghĩ tới cái đầu phụ nữ đã bị ném vào tôi cách đây chưa lâu.

“Cẩn thận đấy”, LaGuerta nói. ”Sớm muộn gì một trong số họ sẽ bám

dính lấy anh đấy.” Tôi không rõ cô ta có ý ám chỉ điều gì, nhưng đó quả là
một hình ảnh thật bất an.

“Tôi chắc là cô đúng”, tôi đáp lại. “Cho tới lúc đó, carpe diem

[38]

.”

*Hãy cứ sống với ngày hôm nay (tiếng Latinh).

“Cái gì?”
“Đó là tiếng Latin”, tôi trả lời. “Có nghĩa là phàn nàn vào ban ngày.”
“Anh đã tìm hiểu được gì về vụ tối qua?”, cô ta đột ngột hỏi.
Tôi giơ cặp hồ sơ lên. “Tôi vừa xem qua nó”, tôi trả lời.
“Không phải là một”, cô ta nói, cau mày. “Cho dù đám phóng viên thối

tha có nói gì đi nữa. McHale có tội. Hắn đã thú tội. Vụ này không cùng thủ
phạm.”

“Tôi đoán có vẻ như là một trùng hợp ngẫu nhiên”, tôi nói. “Hai gã sát

nhân tàn bạo vào cùng thời điểm.”

LaGuerta nhún vai. “Đây là Miami, bọn họ nghĩ gì nữa không biết? Đây

là nơi những gã như thế đến nghỉ. Có vô số những kẻ xấu xa ngoài kia. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.