sao? Chính em sao? Ôi những vì sao chiếu mệnh của tôi, có thật thế không?
Thứ lỗi cho em khi em chớp mi.
Tôi hít một hơi thật sâu và cố nhắc mình nhớ rằng tôi là một cô gái
ngoan và không làm những trò đó. Nhưng tôi biết hắn có làm vậy, và thực
sự muốn ra ngoài cùng hắn. Làm ơn được không, Harry?
Bởi vì vượt xa việc chỉ đơn thuần làm vài điều thú vị với một người bạn
mới, tôi cần tìm ra tên sát nhân này. Tôi cần thấy mặt, nói chuyện với hắn,
chứng minh với chính mình rằng hắn có thật và...
Và sao?
Hắn không phải là tôi chăng?
Tôi không phải là kẻ đã làm những việc khủng khiếp, thú vị này chăng?
Sao tôi phải nghĩ thế? Thật còn hơn cả ngu xuẩn, hoàn toàn không xứng
nhận được sự chú ý từ bộ óc từng đầy kiêu hãnh của tôi. Ngoại trừ, hiện
giờ, khi ý tưởng ấy đang thực sự hiện hữu quanh đây, tôi không thể buộc
dòng suy nghĩ kia hãy ngồi xuống và biết cư xử cho phải phép. Thế nếu
thực sự đúng là tôi thì sao? Sẽ thế nào nếu chính tôi, bằng cách nào đó, đã
thực hiện những vụ án mà không hề hay biết? Không thể nào, tất nhiên rồi,
hoàn toàn không thể, nhưng...
Tôi bừng tỉnh trước bồn rửa, cọ sạch máu khỏi hai bàn tay sau một “giấc
mơ” trong đó tôi đã cẩn thận và hào hứng để máu dính khắp hai bàn tay
trong khi làm những việc mà lệ thường tôi chỉ nằm mơ tới thực hiện chúng.
Bằng cách nào đó, tôi biết nhiều điều về cả chuỗi án mạng, những điều
đáng ra tôi không thể nào biết trừ khi...
Chẳng trừ khi gì hết. Hãy uống thuốc an thần đi, Dexter. Bắt đầu lại. Hít
thở đi, đồ sinh vật ngu ngốc, hít không khí trong lành vào, tống thứ không
khí xấu xa ra. Nó chẳng là gì cả ngoài thêm một triệu chứng nữa của tình
trạng yếu đuối về tinh thần tôi mới sa vào gần đây. Tôi chỉ đơn thuần bị già
trước tuổi vì sức ép căng thẳng từ toàn bộ lối sống sạch sẽ của mình. Cần
phải thừa nhận tôi đã trải nghiệm qua một hay hai khoảnh khắc ngốc
nghếch của nhân loại trong vài tuần gần đây. Thế thì sao? Điều đó không