“Dexter”, Debbie nói. “Em là em gái anh. Anh không muốn làm thế này
với em. Bố sẽ nói sao?” Điều đó thật đau đớn, tôi sẽ thừa nhận nó, nhưng...
“Bỏ con dao xuống, Dexter.”
Một âm thanh nữa vang lên sau lưng tôi, một tiếng òng ọc nhỏ. Con dao
trong tay tôi vung lên.
“Dexter, cẩn thận!”, Deborah kêu lên và tôi quay lại.
Thám tử LaGuerta đang quỳ trên một đầu gối, thở hổn hển, cố gắng giơ
khẩu súng đột nhiên trở nên thật nặng nề của cô ta lên. Nòng súng hướng
lên, từ từ, thật chậm - chĩa vào bàn chân tôi, đầu gối tôi...
Nhưng liệu có quan trọng không? Bởi vì chuyện này sắp xảy ra, bất chấp
tất cả và cho dù tôi có thể thấy ngón tay LaGuerta siết lại trên cò, con dao
trong tay tôi thậm chí còn không chậm lại.
“Cô ta sắp bắn anh, Dex!”, Deb gọi, lúc này nghe có vẻ thật hốt hoảng.
Khẩu súng đang chĩa vào rốn tôi, khuôn mặt LaGuerta đang méo mó lại
trong một cái nhăn mặt của sự tập trung và nỗ lực tột độ, đúng là cô ta sắp
bắn tôi. Tôi hơi quay người về phía LaGuerta nhưng con dao của tôi vẫn
tiếp tục trên đường lao xuống...
“Dexter!” Mẹ và cả Deborah trên bàn kêu lên, nhưng Người lữ hành Tối
Tăm còn lên tiếng gọi lớn hơn và bước tới, chộp lấy bàn tay tôi để hướng
con dao xuống...
“Dex...!”
“Con là một đứa bé ngoan, Dex”, Harry thì thầm từ sau bằng giọng nói
nhẹ nhàng hơi khàn đầy ma quái của ông, vừa đủ để nhích con dao lên trên
một chút.
“Con không đừng được”, tôi thì thầm đáp lại, dồn sức xuống lưỡi dao
đang run rẩy.
“Hãy chọn thứ... hay người... con giết”, ông nói, với đôi mắt xanh sâu
thẳm, nghiêm nghị của ông lúc này đang nhìn tôi từ chính đôi mắt của
Deborah, quan sát dữ dội đến mức lần này đủ để đẩy lưỡi dao ra xa nửa
inch. “Có vô số kẻ đáng bị như thế”, Harry dịu dàng nói, giọng của ông