ÁC MỘNG TRONG ĐÊM - Trang 52

trên cái bàn bằng kim loại của tôi. “Chết tiệt, em muốn thoát khỏi bộ đồ
mắc dịch này.”

“Và tất cả chúng tôi đều rất vui được thấy điều đó, Morgan”, một giọng

nói trầm trầm và sặc mùi giả tạo vang lên từ ngưỡng cửa sau lưng cô em
tôi. Vince Masuoka đang mỉm cười với chúng tôi.

“Anh sẽ không biết phải làm gì đâu, Vince”, Deb nói với anh ta.
Nụ cười của anh ta càng mở rộng hơn, vẫn nụ cười rạng rỡ, giả tạo hệt

như trong sách đã dạy. “Sao chúng ta không thử nó xem sao nhỉ?”

“Trong những giấc mơ của anh thôi, Vince”, Debbie vừa nói vừa bĩu môi

với bộ dạng tôi không còn thấy ở cô từ năm mười hai tuổi.

Vince hất hàm về phía chiếc túi màu trắng bị vo viên trên bàn làm việc

của tôi. “Lần này đến lượt cậu, anh bạn. Cậu mang gì tới cho tôi hả? Nó
đâu rồi?”

“Xin lỗi, Vince”, tôi nói. “Debbie chén mất cái bánh ca vát của cậu rồi.”
“Vậy thì tôi ước gì”, anh ta nói, với cái nhìn bắt chước đểu cáng sắc lẻm,

“tôi có thể ăn cái bánh ga tô của cô ấy. Cậu nợ tôi một cái bánh rán cỡ bự,
Dex”.

“Cái bánh cỡ bự duy nhất anh từng được ăn”, Deborah nói.
“Quan trọng không phải là kích thước của cái bánh rán, mà là tay nghề

của thợ nướng bánh”, Vince nói với cô.

“Làm ơn nào”, tôi nói. “Hai người sắp sửa làm tôi ong đầu lên rồi đấy.

Vẫn còn quá sớm để tỏ ra thông minh tới mức này.”

“A ha”, Vince thốt lên, kèm theo tiếng cười giả tạo kinh khủng của anh

ta. “A ha ha ha. Gặp lại các vị sau.” Anh ta nháy mắt. “Đừng quên bánh rán
của tôi đấy.” Rồi anh ta thủng thẳng bước về phía chiếc kính hiển vi của
mình ở phía cuối hành lang.

“Vậy anh đã hình dung ra được những gì rồi?”, Deb hỏi tôi.
Deb tin rằng thỉnh thoảng tôi có những linh cảm may mắn. Cô em tôi có

lý do để tin. Thường những dự đoán sáng suốt này của tôi liên quan tới
những kẻ tâm thần hung hãn, cứ vài tuần lại thích đâm chém một kẻ khốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.