ÁC MỘNG TRONG ĐÊM - Trang 53

khổ nào đó chỉ để tận hưởng cảm giác mà hành động đó đem lại. Đã vài lần
Deborah chứng kiến tôi nhanh chóng chỉ một ngón tay hoàn toàn sạch sẽ
vào thứ gì đó không ai khác biết đang nằm ở đó. Cô không bao giờ nói gì,
nhưng vì là một cảnh sát cừ nên cô đã nghi ngờ tôi có điều gì mờ ám suốt
một thời gian. Cô không biết nó là gì, nhưng biết chắc có điều gì đó không
đúng và chuyện này thỉnh thoảng lại khiến cô băn khoăn đến phát điên, vì
nói cho cùng, cô rất yêu quý tôi. Sinh vật sống cuối cùng trên trái đất này
thực sự yêu quý tôi. Đây không phải là sự thương thân mà là ý thức lạnh
lùng, rõ ràng nhất về bản thân. Tôi là một kẻ không biết yêu. Tuân theo kế
hoạch của Harry, tôi đã cố gắng hòa nhập bản thân với những người khác,
trong những mối quan hệ, thậm chí - trong những khoảnh khắc ngớ ngẩn
nhất của chính mình - cả trong tình yêu. Nhưng vô ích. Có thứ gì đó trong
tôi đã đổ vỡ hoặc bị thiếu và sớm muộn gì người khác cũng sẽ bắt gặp tôi
hành động, hoặc một trong những đêm đó lại tới.

Tôi thậm chí không thể nuôi thú cưng. Những con vật ghét tôi. Có lần tôi

từng mua một con chó, nó sủa và tru lên - nhằm vào tôi - với cơn giận dữ
sôi sục không ngừng nghỉ trong suốt hai ngày trước khi tôi phải rũ bỏ nó.
Tôi từng thử nuôi một con rùa. Tôi chạm tay vào nó một lần, vậy là sau đó
nó không thò ra khỏi mai nữa, nó chết vài ngày sau đó. Thay vì phải nhìn
thấy tôi hay để tôi chạm tay vào nó lần nữa, con rùa đã chọn cái chết.

Không ai khác yêu tôi, hay sẽ yêu tôi. Thậm chí, cả tôi nữa, đặc biệt là

tôi. Tôi biết mình là ai và đó không phải thứ có thể yêu được. Tôi cô độc
trên thế giới này, hoàn toàn cô độc, nếu không kể đến Deborah. Ngoại trừ,
tất nhiên rồi, Thứ ở bên trong tôi, kẻ không mấy khi lộ diện. Hắn cũng
không thực sự chơi với tôi, mà nhất thiết phải có một người khác nữa.

Tôi chăm lo cho Deb hết mức có thể. Deborah yêu quý. Chắc hẳn đó

không phải là tình yêu, nhưng tôi thích thấy cô hạnh phúc hơn.

Cô ngồi kia, Deborah yêu quý, trông thật rầu rĩ. Gia đình của tôi. Nhìn

chăm chăm vào tôi và không biết phải nói gì, nhưng sắp không kìm nén
được nữa.

“À”, tôi nói, “kỳ thực...”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.