ÁC NHÂN - Trang 126

chứa ở Tenjin, tự nhủ “Chắc lần này lại trượt rồi”. Nếu phải so sánh thì có
lẽ hắn mất nhiều công sức cho việc chọn nhà chứa hơn là buổi phỏng vấn ở
công ty.

Tóm lại, hắn làm một phát ở nhà chứa, đi ăn mì rồi đâm xuyên đèo bằng

ô tô.

Dù mới hơn 8 giờ nhưng trên đèo, không những không có xe đi trước

hắn mà xe chạy ngược chiều cũng không. Thực tình, bụi cây rậm rạp và
khu rừng hiện lên trắng xanh dưới ánh đèn ô tô khiến hắn rùng mình, hắn
hối hận, nếu biết trước thế này thì hắn đã không tiết kiệm mà chọn đi
đường cao tốc.

Ngồi một mình trong xe, hắn thử hát thật to để xua đi nỗi sợ hãi nhưng

ngược lại giọng hát bị hút hết vào khu rừng xung quanh.

Giữa rừng núi tối thui, đèn xe ô tô - thứ có thể xem như vật cứu mạng -

bỗng nhiên giở chứng lúc hắn chuẩn bị lên đỉnh đèo, thoạt đầu Hifumi cứ
ngỡ mắt mình có vấn đề.

Khoảnh khắc tiếp theo, một thứ gì đó màu đen vụt lướt qua ánh đèn nhấp

nháy. Hifumi vội vã nhấn phanh, cố hết sức giữ tay lái khỏi bị lệch.

Đúng lúc ấy đèn xe tắt hẳn. Phía trước kính xe tối thui hệt như đang

nhắm mắt, dù động cơ vẫn chạy nhưng trong khu rừng bao quanh xe ô tô,
tiếng côn trùng bỗng to lên đến mức hắn chỉ muốn bịt tai lại.

Máy lạnh đang chạy rì rì vậy mà mồ hôi hắn cú túa ra. Không hẳn là mồ

hôi mà giống như hắn bị tưới thứ nước âm ấm lên toàn thân.

Đúng lúc ấy, thân xe rung mạnh một cái, rồi động cơ tắt ngấm. Vào lúc

đó, hắn cảm giác có thứ gì đó bên ghế phụ. Nỗi sợ hãi che mất tầm mắt của
con người. Hắn không thể nhìn sang ngang. Không thể nhìn ra sau. Hắn chỉ
nhìn được về phía trước.

Hắn định khởi động lại động cơ nhưng không được. Hifumi hét lên. Hắn

biết có gì đó bên cạnh. Chỉ có điều hắn không biết đó là thứ gì.

“… Cực quá rồi nhỉ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.