ÁC NHÂN - Trang 263

Không thấy điện thoại. Không thấy chiếc điện thoại mà chắc chắn sẽ

nhận được cuộc gọi đến.

Mitsuyo suýt nữa thì hét lên, cô mở mắt. Trước mắt cô là con đường ướt

mưa, đằng trước là tòa nhà của sở cảnh sát cũng bị ướt mưa. Mitsuyo nhìn
sang Yuichi bên cạnh. Đúng lúc đó. cô trông thấy một chiếc xe cảnh sát
đang chạy bên làn đối diện. Chiếc xe giảm tốc, nháy xi nhan, rẽ phải để
chạy vào địa phận sở cảnh sát.

“Không!” Mitsuyo hét lên.
“Không được! Em không muốn lên chiếc xe buýt đó!”
Tiếng hét dội lên trong xe. Ngồi bên cạnh, Yuichi nín thở trước tiếng hét

đột ngột của Mitsuyo.

“Anh cho xe chạy đi! Em xin anh. Chỉ một lát, một lát thôi. Hãy đi khỏi

chỗ này!”

Trước tiếng hét đột ngột của Mitsuyo, Yuichi tròn xoe mắt.
“Em xin anh đấy!”
Nghe Mitsuyo bảo vậy, Yuichi lưỡng lự trong giây lát. Dù vậy Mitsuyo

vẫn hét lên: “Em xin anh!” Như cảm nhận được sự hối thúc của Mitsuyo,
Yuichi vội vã đặt tay lên vô lăng rồi giậm chân ga.

Chiếc xe đi qua sở cảnh sát đoạn rẽ ngay sang trái. Con đường chạy dọc

con đê bằng bê tông. Trước mặt có một tấm biển hiệu lớn ướt mưa, hình
như là của cảng thuyền buồm của tỉnh. Yuichi dừng xe ở đó. Ở vị trí mà
nếu quay mặt lại vẫn có thể trông thấy sở cảnh sát.

Xe vừa chạy thì Mitsuyo bật khóc thành tiếng. Nếu chia tay Yuichi ở đây,

cô sẽ lên chiếc xe buýt ấy mất. Nếu lên chiếc xe buýt ấy, cô sẽ bị gã thanh
niên kia chĩa thẳng dao vào người.

Yuichi dừng xe, tắt cần gạt nước nhưng vẫn để động cơ chạy. Trong tích

tắc, mặt kính trước bị ướt mưa khiến cảnh sắc nhòe đi.

“Em không muốn!”
Mitsuyo hét lên, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tấm kính trước ướt đẫm

nước mưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.