ÁC NHÂN - Trang 324

những thứ như túi ngủ nhưng gã vẫn vô thức khoác nó lên vai. Vọng gác
sau khi tắt nến trở nên tối om nhưng vẫn có thể nhìn thấy màu trắng của hơi
thở phả ra.

Ra khỏi vọng gác, tiếng huyên náo dưới chân núi càng lúc càng rõ hơn.

Ánh đèn đỏ từ những chiếc xe cảnh sát khi nãy còn chạy nhốn nháo trong
thị trấn giờ đã xếp thành một hàng để chạy lên ngọn hải đăng từ dưới chân
núi.

Toàn thân Yuichi cạn kiệt sức lực. Gắng gượng mãi mới đúng dậy được.
Đúng lúc đó. Trong bụi cây tối đen, một cành cây đung đưa, gã nghe

thấy tiếng Mitsuyo đang khẽ gọi tên mình. Yuichi gọi to: “Mitsuyo!” thì
nghe thấy tiếng Mitsuyo đáp lại: “Yuichi!” Cành cây đung đưa, tuyết trên lá
rơi xuống. Yuichi băng qua hàng rào, lao vào bụi cây tối đen.

Tóc Mitsuyo dính đầy lá khô và cành cây gãy, đầu ngón tay bê bết máu,

mắt ướt đẫm tuyết và nước mắt.

“Em về rồi đây…” nghe Mitsuyo mỉm cười yếu ớt nói vậy, Yuichi ôm

lấy cô để đưa qua hàng rào.

“… Đúng là em không thể xa Yuichi.”
Nghe Mitsuyo thì thầm, Yuichi vội vã hà hơi vào ngón tay đông cứng

của cô.

“Em, em đã trốn đến đây… Cứ vậy mà rời xa Yuichi thì…”
Yuichi xoa mạnh cơ thể lạnh ngắt của Mitsuyo. Gò má Mitsuyo lạnh đến

mức gã thấy bàn tay lạnh buốt của mình vẫn là ấm.

Gã ôm vai Mitsuyo toan bước vào vọng gác, bỗng Mitsuyo dừng chân vì

nhận ra từ bên dưới, đèn đỏ của xe cảnh sát đang chạy thành hàng trên con
đường núi. Những tiếng còi hú vang trời. Yuichi ấn lưng Mitsuyo.

Vào vọng gác, Yuichi trải túi ngủ đeo trên vai ra. Gã đặt Mitsuyo lúc này

đã mệt nhoài nằm xuống, bỗng Mitsuyo ôm chặt cổ Yuichi. Tiếng còi hú lại
đến gần.

“… Em xin lỗi, em không làm được gì cho anh, em xin lỗi.”
Ôm chặt cổ Yuichi, Mitsuyo nói rồi khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.