”Là tôn tử, không phải tôn nữ.” Lưu Xuân Hiền nhẹ nhàng sờ sờ mặt
nhi tử, ý bảo bà đỡ hôm hài tử đi vào.
”Đợi một chút, để ta nhìn xem rốt cuộc là tôn tử hay tôn nữ.” Lưu phu
nhân nói xong lập tức muốn tiến lên lật ra tã lót.
Lưu Xuân Hiền lướt nàng qua nàng một bước ngăn lại, “Đi vào.”
”Hiền Nhi!” Lưu phu nhân kinh ngạc không dám tin nhìn trưởng tử,
“Sao lại không cho nương nhìn, không chừng thật sự là nữ nhi.”
”Dù là nữ nhi cũng là nữ nhi của ta, nương không thích thì có người
làm cha như ta thương nàng sủng nàng, chuyện này nương không cần phải
quản.”
”Ngươi... ngươi bị thứ gì mê mắt a, sao lại dám nói chuyện với nương
như vậy.”
Lưu lão gia một mực vẫn không xuất hiện lúc này mới bước đến, hắn
luôn không thích chuyện làm việc không có lý lẽ, càng không thích Lưu
phu nhân càng lớn tuổi càng có vẻ thô tục, lúc này mới hỏi nhi tử, “Là nhi
tử hay nhi nữ?”
Nhìn thấy phụ thân, vành mắt Lưu Xuân Hiền đột nhiên có chút nóng
lên, chỉ là hắn không biết là vì mình hay vì nhi tử mới sinh... Hay là vì thê
tử dù có liều chết vẫn muốn sinh hạ nhi tử cho hắn.
”Phụ thân, là nhi tử.”
”Vậy vừa rồi ngươi còn nói...”
Lưu lão gia liếc mắt nhìn phu nhân, Lưu phu nhân lập tức đem câu nói
tiếp theo nuốt xuống.