Linh Lung cũng nên an tâm.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Trang Thư Tình dùng cơm xong liền cho
người đi gọi Thanh Dương Tử chuẩn bị đến y quán, “Chỉ Cố, chàng ở nhà
đi.”
”Không cần, muốn tránh cũng phải là bọn họ tránh ta.”
Bọn họ muốn tránh thì cũng phải có cơ hội gặp chàng mới được,
Trang Thư Tình bắt đắc dĩ, chỉ đành giống như lúc trước mang theo cái
đuôi lớn này.
Y quán vừa mở cửa, người Bạch gia từ lúc y quán vẫn chưa mở đã
sớm đứng chờ bên ngoài, sau khi Trang Thư Tình đến bọn họ cũng được
đưa vào phòng giải phẫu.
”Trang đại phu đến.” Ngột Đê từ phía sau tiến lên nghênh đón, nam
nhân này đã sớm khỏi bệnh nhưng vẫn không chịu rời đi, ăn của nàng, dùng
của nàng, ngủ nhà nàng, nhưng dù ngoài sáng trong tối đuổi hắn đi hắn đều
làm như không nghe hiểu, nếu không phải bên ngoài trời chuyển lạnh, mắt
thấy tuyết sắp rơi, nàng chắc chắn sẽ nhờ Chỉ Cố cho người xách hắn đá ra
ngoài.
”Thanh Dương Tử. Nói bọn hắn đi chuyển thi thể giúp ngươi để gán
nợ.” Bị lời này nhắc tỉnh, Thanh Dương Tử cuối cùng cũng nhớ đến hình
như đúng là có chuyện như vậy, hắn lập tức nghiêm túc gật đầu. Đúng là
phải có người đi chuyển, dù sao chuyện như vậy không nhiều người nguyện
ý đi làm, người chết dù sao cũng đã chết, nghĩ đến cũng thấy ghê ghê.
Ngột Đê sờ sờ mũi coi như cam chịu.
Ai bảo hiện tại hắn không có chỗ nào để đi chứ? Người của hắn còn
chưa liên hệ được, hắn vẫn còn phải ở đây một thời gian nữa.