Nhìn về phía Liễu tri Quỳnh bên người, “Còn cố được không?”
“Được, sư phụ ta chịu được.” Hộp thuốc đã được huyển qua cho Trình
Kha, Liễu Tri Quỳnh kéo kéo làn váy dính đầy bùn và nước, rất chật vật
nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng chân thật.
So với chuyện gì cũng không thể làm được, chỉ có thể trốn trong
phòng làm một vị thiên kim tiểu thư, sinh hoạt trước mắt mới là điều nàng
luôn hướng đến, nàng vô cùng thỏa mãn, sao có thể oán giận chút khổ này.
“Đi thôi.”
Lai đi tiếp một đoạn dường, ô nâng cao một chút, xuyên thấu qua màn
mưa, Trang Thư Tình rốt cuộc cũng nhìn thấy nơi có khả năng được gọi là
chỗ của thầy thuốc.
Có chút giống như miếu.
Quả nhiên, phụ nhân chỉ vào đó nói: “Chính là nơi đó.”
Càng đến gần, trong lòng Trang Thư tình đột nhiên sinh ra cảm giác
xấu.
Không đợi nàng nói gì, Điền Chân đã chắn trước mặt nàng, phía sau
lại xuất hiện thêm ba người che nàng vào bên trong, nàng đều từng gặp
qua, chỉ là không nhớ nổi tên bọn họ.
“Chậc, ở trong thành không thể động thủ, hiện tại chỉ có vài người các
ngươi còn muốn bảo vệ nàng.” Vài người từ trong miếu đi ra, mục tiêu rất
rõ ràng, chính là Trang Thư Tình.
Biết rằng hôm nay sẽ không thể không động thủ, thấp giọng nói:
“Chúng ta cản bọn họ, Trình đại phu mọi người bảo vệ Trang tiểu thư lui
về, phải nhanh.”