Giải quyết xong ba người, Bạch Chiêm sạch sẽ vung sạch vết máu
xoay người rời đi, hoàn toàn không biết giết ba hoàng tử có gì không đúng.
Trần Nguyên nghĩ nghĩ, lâp tức liền an bày nhân thủ trông chừng tòa
nhà này.
”Trần Nguyên.”
”Có thuộc hạ.”
“Chuyện phía sau ngươi tới xử lý.”
“Vâng.” Sớm bị ép buộc trở thành vạn năng, Trần đại tổng quản lập
tức đáp ứng, người chết cùng chết rồi, huyết tinh trên người công tử khiến
hắn ngửi cũng không thoại mái, không biết giết nhiều người như vậy có thể
đạt được hiệu quả mong muốn hay không, việc này hắn nên đi thăm dò một
chút.
“Ẩn vệ ở đâu?”
Hai người trong chỗ tối lâp tức bước ra, trầm mặc quỳ xuống.
“Đến hỏi Ôn Đức, hiện tại người nào có thể xử dụng, lập tức thông tri
cho bọn họ.”
“Vâng.”
Tuy rằng Bạch Chiêm hổi cung nhưng không có lập tức xuất hiện
trước mặt Trang Thư Tình, mà chọn một cung điện cách nơi của nàng gần
nhất ngồi xuống.
Đại khái sau khi đã qua một canh giờ hắn mới mở mắt phun một búng
máu ra.