“Hôm qua đã lấy của ngươi rồi, hiện tại không thể tiếp tục lấy.”
“Sẽ chết sao?”
“Trang Thư Tình dừng lại một chút, hiểu ý, giống như nhìn một tiểu
hài tử dũng cảm vỗ vỗ mặt hắn, “Hài tử ngoan, chỉ suy yếu một đoạn thời
gian, bồi bổ lại là có thể.”
Chu Tri Tiếu đỏ mặt, chuyển đầu đi, vừa chuyển đầu lại nhìn thấy tầm
mắt nhu hòa của phụ hoàng, lại chuyển đầu về.
Phản ứng đơn thuần như vậy, vào thời điểm này lại khiến người cảm
thấy ấm lòng.
Hộp giải phẫu bị Thanh Dương tử cầm đi, Trang Thư Tình mở hộp của
hắn ra, không chút ngoài ý muốn phát hiện một nửa hộp đều chứa đầu dụng
cụ giải phẫu, công cụ lấy máu không chỉ một bộ.
Thì ra hộp thuốc của hắn lớn như vậy cũng rất tiện dụng!
Trang Thư Tình lúc này cảm thấy thật may mắn, may mắn có một
Thanh Dương Tử yêu y thành si, nếu không có hắn, chỉ bằng nàng, có lòng
như không có dụng cụ cũng chỉ có thể bó tay.
Biết Chi Tri Sâm đã đi lấy máu, Trang Thư Tình chỉ lấy khoảng
200ml,số lượng như vậy cũng đủ để chống đỡ đến khi hắn trở lại.
Sau khi Chu Tri Tiếu đã chuẩn bị xong tâm lý, Trang Thư Tình bắt đầu
rút máu, sau đó lại nhanh chóng chuyển hướng về phía giường, mọi người
đều bận rộn làm việc của mình.
“Mắt ta có chút hoa, Chỉ Cố, chàng cầm máu này đối chiếu với máu
trước xem có gì khác nhau hay không.”