Trang Thư Tình cũng không bắt buộc, vẫy tay ý bảo trưởng tử tiến
đến, “An Nhi, chào hoàng thúc đi.”
Bạch Duy An biết trong lòng mẫu thân nghĩ gì, thảm nhiên tiến lên
hành lễ, “Duy An gặp qua hoàng thúc.”
Chu Tri Tiếu vẫn nhớ rõ ràng thời điểm lúc trước hắn gặp qua Bạch
Duy An, nhớ rất rõ ràng Duy An khi đó không giống như bây giờ.
Nếu nói là Duy An lúc trước là đang ẩn dấu, hắn là người thứ nhất
không tin.
Nếu một hài tử từ lúc sinh ra đến mười tuổi có thể ẩn dấu đến mức
như vậy, không phải thiên tài cũng là quái vật.
Trang tỷ tỷ cũng không phải người như vậy, nàng không cần thiết phải
dấu diếm.
Kéo người qua nhìn một hồi, Chu Tri Tiếu chần chờ hỏi, “Duy An đây
là....”
“Vào thời điểm phụ thân qua đời đột nhiên thông suốt, cũng khống
biết có phải là phụ thân phù hộ hay không.” Trang Thư Tình sờ sờ đầu đứa
nhỏ, lúc này tiểu nam hài đã cao hơn nàng, ánh mắt ôn nhu, “Đúng rồi, Thư
Hàn không tới sao?”
Chu Tri Tiếu cũng không chú ý nhiều đến Duy An, đáp lời nói: “Hắn
muốn đi, nhưng ta lưu hắn lại kinh đô để tọa trấn.”
Đây chính là tín nhiệm giữa quân thần, sợ là thiên hạ cũng hiếm thấy,
Trang Thư Tình lắc lắc đầu, cũng không nói gì nữa.
Thư Hàn cũng đã làm phụ thân, nàng chỉ cẩn biết đệ ấy vẫn luôn tiến
về phía trước, biết con đường hắn đi vẫn luôn bằng phẳng là tốt, không cần